
bao câu chuyện.
Anh cảm thấy hoài nghi, cứ cảm thấy có chút gì đó quen thuộc.
“Em là ai?” Giọng nói của anh nhẹ đến nỗi như tan vào bầu không khí nơi này.
“Em…” Linh Tố tắc tị, cô là ai chứ?
Chàng trai thấy cô do dự, hơi nheo mắt, ngữ khí nhuốm mùi chất vấn: “Em là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?”
“Em…” Linh Tố cảm thấy mặt nóng dần lên. Cái cớ đã chuẩn bị sẵn, nhưng không cách nào thoát ra khỏi miệng được. Không biết tại sao, cô không nỡ lòng nào lừa dối người này.
Có lẽ nhìn cô hoàn toàn không giống người tùy tiện bước vào khi chưa được mời, ngữ khí của chàng trai trở nên ôn hòa hơn: “Em là bạn của Lâm Lang phải không?”
Anh có một giọng nói hay, chất chứa trong đó là sự dịu dàng khó nói thành lời, khiến Linh Tố bất giác gật đầu.
Lúc cô sực tỉnh, thì đã không kịp nữa rồi, mặt cô nóng bừng.
Chàng trai nở một nụ cười nhàn nhạt, nói: “Cảm ơn em đã đến thăm Lâm Lang.” Sau đó nghiêng đầu về một bên.
Trong một thoáng, ánh nắng cuối ngày chiếu sáng nửa khuôn mặt anh. Lúc này Linh Tố mới nhìn rõ hàng lông mày rậm, tóc mai gợi cảm, sống mũi thẳng tắp và bờ môi mỏng của anh, tất cả vẽ lên một khuôn mặt nghiêng vô cùng anh tuấn đẹp trai.
Cả sự cô đơn và tiều tụy không cách nào che giấu nổi, làm người ta thương cảm.
Linh Tố đột nhiên cười khẽ mở lời: “Hà tất phải nặng lòng vì người đã khuất như thế? Mỗi người một số mệnh, hợp tan do duyên số. Kiếp này duyên đã tận, thề nguyện hẹn kiếp sau.”
Người đàn ông rùng mình kinh ngạc, lập tức quay đầu nhìn cô chăm chú.
Người thiếu nữ mà anh từng thân quen, cũng nói chuyện bằng ngữ điệu nhẹ nhõm thanh thản như thế này, chỉ có điều cô đã không còn trên nhân thế từ ba năm trước.
Rốt cuộc người thiếu nữ xa lạ đang đứng trước mặt anh là ai?
Đúng lúc đó, Đồng Bội Hoa đẩy cửa bước vào, phá vỡ sự ngượng ngập trong căn phòng.
“Khôn Nguyên, anh về rồi à?” Đồng Bội Hoa vô cùng vui sướng nói.
Linh Tố trợn mắt, thì ra anh ta chính là Khôn Nguyên!
Bạch Khôn Nguyên mặc bộ quần áo giản dị thường ngày, thân hình cao ráo vạm vỡ, vừa thư thái lại vừa đĩnh đạc. Hẳn nhiên Linh Tố khá xa lạ với phong thái mà chỉ một người đàn ông trưởng thành mới có. Những chàng trai mà cô quen, cùng lắm cũng chỉ sáng sủa tươm tất như Hứa Minh Chính mà thôi.
Bạch Khôn Nguyên hỏi Đồng Bội Hoa: “Bội Hoa, vị này là?”
“Đây là Thẩm tiểu thư, đến xin quyên góp.”
Lòi nói dối kéo dài chưa được một phút, đã bị vạch trần dễ dàng như vậy đó. Linh Tố không cách nào khống chế được cảm giác nóng ran trên mặt. Sống trên đời mười bảy năm, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hoảng loạn bí bách như thế này, chỉ hận không thể lập tức biến mất trước mắt đối phương.
Bạch Khôn Nguyên đã phát hiện ra, nhưng lại nói: “Quyên góp à? Em cần quyên góp cái gì?”
Đồng Bội Hoa nói: “Lúc nãy dì đã nói rồi, định quyên góp vài cuốn sách và quần áo của Lâm Lang…”
“Không được!” Ánh mắt vốn dịu dàng của Bạch Khôn Nguyên đột nhiên trở nên sắc lạnh, anh gạt phắt đi, “Đồ đạc của Lâm Lang không ai được phép động vào cả, muốn quyên góp thì hãy dùng tiền!”
Cả Linh Tố và Đồng Bội Hoa đều kinh ngạc. Linh Tố chỉ cảm thấy khuôn mặt mình nóng đến mức có thể luộc trứng gà được, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Lúc này đây, cô vô cùng hối hận vì đã đường đột mò đến Bạch gia.
Sắc mặt của Đồng Bội Hoa cũng rất tệ, cô ta mềm mỏng nói: “Khôn Nguyên, đó là chủ ý của dì mà. Anh cũng không muốn thấy dì ngày ngày nhìn vật nhớ người phải không?”
Giọng nói bình thản của Bạch Khôn Nguyên chứa đựng sự kiên định vững như đá: “Dì không muốn nhìn thấy thì thu dọn lại là được. Đồ đạc Lâm Lang để lại vốn đã không nhiều, anh không muốn mất thêm cái gì nữa.”
Đồng Bội Hoa nghe thế rùng mình, cúi đầu không nói gì. Ai cũng nghe ra, trong câu nói bình thản đó chất chứa tình ý sâu nặng chừng nào.
Ánh mắt Bạch Khôn Nguyên hướng về phía Linh Tố, chỉ là đã không còn sự dịu dàng khi nãy, giọng nói hoàn toàn khách sáo xa cách. “Thật xin lỗi vị tiểu thư đây. Tôi hi vọng, em có thể thông cảm.” Nói đoạn, anh rút một tập séc từ lồng ngực ra, xé một tấm kí lên đó, rồi chìa ra trước mặt Linh Tố.
Trong đầu Linh Tố hoàn toàn hỗn loạn, cô lùi về sau một bước, hoảng hốt xua tay: “Em không thể nhận được đâu, không được đâu.”
Bạch Khôn Nguyên tưởng là ngữ khí khi nãy của mình làm cô sợ hãi, liền hạ giọng mềm mỏng: “Không cần khách sáo thế đâu. Em đến đây một chuyến cũng không dễ dàng gì, dù sao cũng không thể để em ra về tay trắng được.”
Khuôn mặt Linh Tố không thể đỏ hơn được nữa. Bạch Khôn Nguyên lại nói: “Trời cũng không còn sớm nữa, đường núi không an toàn, để anh bảo tài xế đưa em về.”
Rõ ràng là muốn tiễn khách.
Nhưng anh đứng gần Linh Tố quá, cô ngửi thấy một mùi hương đặc biệt toát ra từ người anh, không chắc là mùi thuốc lá hay mùi mồ hôi, dù không thơm nhưng lại khiến cô cảm thấy dễ chịu, trái tim đang đập loạn xạ dần lấy lại được nhịp đập thường ngày.
Thật kì lạ, mặc dù đều là nam giới, nhưng mùi hương trên cơ thể Hứa Minh Chính chưa bao giờ kích thích giác quan của Linh Tố như thế này.
Cô không hiểu vì sao mình lại nhận tấm séc ấy nữa.
Chiếc xe chở Linh Tố rời khỏi khuôn