
i đã tìm mọi cách giấu nhẹm vụ
này, bằng không cổ phiếu của Diệp thị sẽ sụp đổ trong một đêm. Anh cả luôn nghi
ngờ việc thất thoát tiền là do Tử Tịch giở trò. Thật ra, anh ấy bây giờ trầm ổn
hơn thời thanh niên rất nhiều. Nhưng buổi tối hôm đó anh ấy uống rượu, lại nghe
một số tin đồn từ bộ phận đầu tư hải ngoại. Vì vậy, anh ấy nhất thời kích động,
lái xe đi theo Tử Tịch đến núi Lâm An.”
Sau đó thì sao? Chuyện xảy ra sau đó đúng như Quý Bạch
suy đoán, trong lúc cãi vã tranh chấp, Diệp Tử Cường lỡ tay giết chết Diệp Tử Tịch.
Anh ta vô cùng hoảng sợ, nên mới nảy ra ý định ngụy trang thành hiện trường vụ
án lưỡi dao.
Đúng lúc Diệp Cẩn gọi điện cho Diệp Tử Cường để bàn
công việc. Thấy ngữ khí của anh ta có vẻ kỳ lạ, Diệp Cẩn hỏi hai ba câu, ép anh
ta nói thật.
Việc đầu tiên Diệp Cẩn nghĩ tới là dặn anh trai bật
điều hòa, trì hoãn thời gian tử vong của thi thể. Khi chị ta đến ngôi biệt thự,
toàn bộ kế hoạch đã hình thành trong bộ não của chị ta.
“Tin nhắn cầu cứu là do cô gửi đi?” Lão Ngô hỏi.
Diệp Cẩn lãnh đạm trả lời: “Tử Tịch đã soạn nội dung
trước khi chết, nhưng cô ấy chưa kịp gửi đi. Sau đó, tôi cài đặt chế độ hẹn giờ,
gửi cho Tử Kiêu.”
“Tại sao cô lại chọn Diệp Tử Kiêu để gửi tin nhắn?”
Lão Ngô hỏi tiếp.
Diệp Cẩn nhướng mắt nhìn ông: “Bởi vì hôm đó Tử Kiêu
có về nhà, tâm trạng của cậu ấy rất tệ. Với tính cách của cậu ấy, chắc chắn sẽ
cùng đám bạn bè nhậu nhẹt cả buổi tối. Cho dù gọi cậu ấy đến ngôi biệt thự, cậu
ấy cũng có nhân chứng ngoại phạm, sẽ không xảy ra phiền phức.”
Lão Ngô nói lạnh lùng: “Cô tính toán chuẩn xác thật.”
Diệp Cẩn lặng thinh.
Quý Bạch hỏi: “Trước đó, anh chị có biết nạn nhân và
Trương Sĩ Ung có quan hệ bất chính hay không?”
Diệp Cẩn: “Trước đó tôi không rõ. Lúc đến ngôi biệt
thự tôi mới biết. Sau đó, quần áo của Trương Sĩ Ung bị Tử Kiêu tìm ra, cả nhà đều
biết chuyện này.”
Lão Ngô hỏi tiếp: “Diệp Tử Cường giết người, nếu cô
thật sự muốn tốt cho anh ta, cô nên khuyên anh ta tự thú. Nhưng cô vì cái gọi
là lợi ích của gia tộc chống lại pháp luật, trở thành kẻ đồng lõa của anh ta, tội
gì cô phải làm vậy?”
Diệp Cẩn không trả lời.
***
Sau khi Diệp Cẩn nhận tội, Diệp Tiếu nước mắt giàn
giụa, cuối cùng cũng khai thật.
Trước khi xảy ra vụ án vài ngày, Diệp Tiếu nhận được
tin tức xác thực từ văn phòng thám tử tư. Tối hôm đó, chị ta lái xe đi núi Lâm
An. Lúc đến nơi, chị ta nhìn thấy xe ô tô rất giống xe của anh trai rời khỏi
ngôi biệt thự. Khi chị ta vào trong ngôi biệt thự, Diệp Tử Tịch đã qua đời.
Ở trong ngôi biệt thự, Diệp Tiếu nhìn thấy vô số dấu
vết chứng tỏ Trương Sĩ Ung sống ở đây, chị ta vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng. Cuối
cùng, chị ta lấy điện thoại của nạn nhân, nhằm mục đích đổ tội cho chồng mình.
Lão Ngô hỏi: “Tại sao cô lại nhận tội thay Diệp Tử
Cường và Diệp Cẩn?”
Diệp Tiếu ngẩn ngơ trả lời: “Anh cả cũng vì cái nhà
này, dù sao cuộc đời tôi đã bị hủy hoại, chi bằng tôi đứng ra chịu trách nhiệm.”
Quý Bạch cất giọng từ tốn: “Đời người không dễ dàng
bị hủy hoại như vậy.”
***
Sự thật đã phơi bày, cả đội cảnh sát hình sự thở
phào nhẹ nhõm. Chỉ là vụ án này khiến tâm trạng mọi người tương đối nặng nề, ai
nấy im lặng vùi đầu vào công việc kết án.
Quý Bạch đi về văn phòng, thấy Hứa Hủ ngồi ở vị trí
của cô, gương mặt hơi thất thần.
“Sao thế?” Anh hỏi nhỏ.
Hứa Hủ trả lời: “Em đang nghĩ đến tin nhắn Tử Tịch
soạn thảo trước khi chết, không biết chị ấy muốn gửi cho ai?”
Quý Bạch giơ tay vò mái tóc ngắn của cô, ném tập tài
liệu xuống bàn: “Mau làm việc đi.”
“Vâng.” Hứa Hủ cứng đờ người, cô lại nhạy cảm chú ý
đến sự tiếp xúc thân thể của hai người... ‘Không để ý đến anh, không để ý đến
anh.’ Cô niệm thầm.
Lúc này, Triệu Hàn xuất hiện ở cửa ra vào: “Sếp, đã
đưa Diệp Tử Cường đến đây rồi.”
***
Hôm qua, Diệp Tử Cường đại diện Diệp thị đi tham gia
một cuộc hội thảo trên tỉnh. Người cảnh sát phụ trách giám sát anh ta cũng bám
theo, nhưng không đánh rắn động cỏ. Sáng hôm nay, xe của anh ta vừa về đến
thành phố, liền bị cảnh sát chặn lại.
Bởi vì vẫn cần thu thập chứng cứ, cảnh sát chỉ yêu cầu
Diệp Tử Cường hợp tác điều tra. Diệp Tử Cường tuy hơi bất an, nhưng anh ta cảm
thấy không có gì bất ổn nên thái độ của anh ta tương đối trấn tĩnh khi đến Cục
Cảnh sát.
Bên ngoài phòng thẩm vấn là một hành lang dài và hẹp,
không có đèn chiếu sáng, vừa lạnh lẽo vừa vắng lạnh. Diệp Tử Cường theo cảnh
sát đi vào, đúng lúc cửa phòng thẩm vấn mở ra, Diệp Cẩn đi ra ngoài. Chị ta bị
còng hai tay, đằng sau là hai người cảnh sát.
Diệp Tử Cường cảm thấy máu trên toàn thân dồn hết
lên đầu, huyệt thái dương giật giật đau nhói. Chứng kiến cảnh tượng này, anh ta
lập tức hiểu ra vấn đề. Diệp Tử Cường nhìn em gái, thần sắc anh ta tái nhợt, cơ
mặt rúm ró.
Lúc này, Quý Bạch và Hứa Hủ cũng vừa vặn đi đến cửa.
Bắt gặp biểu cảm của Diệp Tử Cường, Quý Bạch hơi chau mày.
Diệp Tử Cường đột nhiên quay người, đẩy mạnh người cảnh
sát ở bên cạnh. Thân hình anh ta cao lớn vạm vỡ, bất thình lình bộc phát, người
bên cạnh không kịp đề phòng. Mấy cảnh sát vội