
ở ‘Viên Lạc’ liệu có
quá gióng trống khua chiêng?
Thấy Hứa Tuyển thong thả sải bước dài đi vào bên
trong, Hứa Hủ cất cao giọng: “h đứng lại.”
Hứa Tuyển tất nhiên biết rõ em gái đg nghi ngờ điều
gì, h không thay đổi sắc mặt, tự bào chữa: “CEO công ty IT, cũng được coi là
người làm nghề IT. Không thể vì người ta có chức vị cao mà em kỳ thị người ta.”
Hứa Hủ cau mày: “Đầu tiên, CEO là người quản lý,
không thuộc ngành kỹ thuật, không phải loại hình do em chỉ định. Thứ hai, tính
cách và tâm tư của hạng người này phức tạp hơn người bình thường, công việc
cũng rất bận rộn. Lẽ nào anh hy vọng em đối mặt với cuộc hôn nhân bấp bênh, gần
ít xa nhiều?”
Hứa Tuyển thu lại nụ cười, đáp: “Đầu tiên, h đã tiếp
xúc với người này một thời gi, cậu ta không giống con cháu nhà giàu khác, là
một người đàn ông có trách nhiệm. Hứa Hủ, tình cảm không phải Là chuyện rập
khuôn cứng nhắc, không phải dựa vào phân tích và phán đoán là có thể thành
công. Hôm nay em đã đến đây rồi thì hãy nể mặt h, ít nhất cũng nên ăn hết bữa
cơm với cậu ấy.”
Hứa Hủ không lên tiếng.
Hứa Tuyển tưởng cô tức giận, h nghĩ thầm: ‘Hay là
mình nói quá nặng lời’. Hứa Tuyển vừa định cất giọng mềm mỏng, Hứa Hủ đột nhiên
gật đầu: “Em đồng ý với ý kiến của h, chúng ta vào trong đi.”
Hứa Tuyển mỉm cười, xoa đầu Hứa Hủ: “Cứ thử tiếp xúc
xem sao, nếu không thích hợp thì em đá cậu ta. Mặc kệ cậu ta là CEO hay vô dh
tiểu tốt, em gái h thích 4ới là điều qu trọng nhất.”
Hứa Hủ gật đầu: “Nói nhảm.”
Hai h em đi vào phòng ăn đặt sẵn. Từ xa chỉ nhìn
thấy song cửa sổ màu vàng mg phong cách cổ xưa, giấy dán cửa sổ trắng như tuyết.
Giữa căn phòng tao nhã tĩnh mịch, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ngay ngắn sau
bàn ăn, một bên tay h ta là bình rượu, một bên là lò đàn hương. Khi chuông
gió treo trên cửa kêu lh ch, người đàn ông ngẩng đầu nhìn Hứa Hủ. h ta mỉm
cười, để lộ hà4 răng trắng bóng, gương mặt tuấn tú toát ra vẻ dịu dàng dưới ánh
đèn điện.
Là Diệp Tử Kiêu.
‘Trúng tiếng sét ái tình’ thì hơi khoa trương, tuy
nhiên Diệp Tử Kiêu biết rõ, anh ta quả thực bị Hứa Hủ thu hút.
Trên bãi cỏ của buổi chiều tà ngày hôm đó, một cô
gái nhỏ bé trắng trẻo, hai tay dính đầy máu, ra lệnh cho anh ta bằng giọng điệu
hết kiên nhẫn. Hình ảnh này đúng là có sức chấn động về thị giác.
Anh ta cảm thấy cô rất năng nổ, rất oai phong, cũng
rất đáng yêu.
Thích thì theo đuổi. Đối với Diệp Tử Kiêu, đây là đạo
lý vô cùng đơn giản.
Sau đó, anh ta bám theo cô nửa ngày, kết quả cô
không nhìn thẳng anh ta một lần. Ban đầu, Diệp Tử Kiêu có cảm giác thất bại và
vô vị. Anh ta đứng sau lưng cô, nhìn cô chau mày ngồi xổm xuống bãi cỏ, quan
sát hiện trường gây án cả tiếng đồng hồ. Lúc đứng dậy, chân cô rõ ràng tê liệt,
toàn thân lảo đảo mới đứng vững. Sau đó, cô nhún nhảy vài cái, hai chân mới hoạt
động trở lại.
Lúc bấy giờ, Diệp Tử Kiêu bất chợt có ý nghĩ: Nếu cô
trở thành bạn gái nhỏ của anh ta, anh ta sẽ không để cô chịu vất vả như vậy,
anh ta sẽ chiều chuộng yêu thương cô lên tới tận trời, để cô muốn gì được nấy,
không cần tay dính đầy máu, không cần đối diện với sự tàn sát, cả ngày hưởng thụ
niềm vui ngọt ngào.
***
Sắc đêm mông lung, ánh đèn dịu dàng,
Diệp Tử Kiêu giả bộ như không có chuyện gì xảy ra,
giơ tay về phía Hứa Hủ: “Xin chào, Hứa tiểu thư, chúng ta từng gặp nhau rồi.
Tôi tên là Diệp Tử Kiêu.”
Hứa Hủ nhíu mày, vừa định nói anh đúng là nhàm chán,
cô liền bắt gặp ánh mắt ôn hòa và khích lệ của anh trai.
Cô chợt nhớ đến lời Quý Bạch: Hứa Hủ, biết cách đối
nhân xử thế là điều rất cần thiết.
Cô cũng nhớ đến câu nói của anh trai cách đây ít
phút: Hôm nay em đã đến đây thì hãy nể mặt anh, ít nhất cũng nên ăn hết bữa cơm
với cậu ta.
Trầm mặc hai giây, Hứa Hủ cuối cùng cũng giơ tay:
“Chào anh.”
Đôi mắt đẹp đẽ của Diệp Tử Kiêu vụt qua ý cười hài
lòng. Nắm bàn tay nhỏ của Hứa Hủ, anh ta hơi ngây người. Bàn tay cô mềm mại và
lạnh giá vượt ngoài sức tưởng tượng của anh ta. Ở giây tiếp theo, Hứa Hủ đã
dùng sức rút tay về.
Ba người ngồi xuống bàn, Hứa Tuyển cầm quyển menu
lên xem, Hứa Hủ nhìn chằm chằm xuống mặt bàn.
“Hứa tiểu thư có sở thích gì không?” Diệp Tử Kiêu hỏi.
Hứa Hủ không định nói chuyện với anh ta nên trả lời
qua loa: “Ngoài công việc, tôi chẳng có sở thích gì.”
Diệp Tử Kiêu mỉm cười: “Trùng hợp quá, tôi cũng vậy.”
Hứa Hủ trầm mặc.
Hứa Tuyển liếc qua hai người, khóe miệng cong lên.
Diệp Tử Kiêu lại hỏi: “Nghe nói cô học ngành tâm lý
tội phạm, ngành đó nghiên cứu gì vậy? Có giống phim Mỹ không?”
Hứa Hủ bình thản trả lời: “Lúc ở trường, tôi chủ yếu
nghiên cứu ba phương diện. Thứ nhất là xây dựng kho dữ liệu và hành vi kiểu mẫu
của tội phạm Trung Quốc. Thứ hai là nghiên cứu ảnh hưởng của hoàn cảnh gia đình
Trung Quốc đối với hành vi phạm tội của người trưởng thành. Thứ ba là...” Cô lại
nói một lô một lốc từ chuyên ngành khó hiểu.
Diệp Tử Kiêu nghe rất chăm chú, anh ta liên tục gật
đầu, khóe miệng để lộ ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Sao em nói phức tạp thế, anh chẳng hiểu gì cả?” Hứa
Tuyển lên tiếng.
Diệp