
điểm sống của người
đó. Bố sẽ không can thiệp vào chuyện của các con, nhưng bố hy vọng từ nay về
sau, con nhất định phải cân nhắc kỹ càng, xem cậu ta có thể đối xử bình đẳng,
tôn trọng, chung thủy và bảo vệ con hay không.”
Hứa Hủ ngẫm nghĩ, sau đó cô gật đầu: “Bây giờ con không thể
chắc chắn, chúng con sẽ nắm tay đi đến tận cùng, bởi vì bất cứ tình cảm nào
cũng có rủi ro. Nhưng ảnh hưởng của gia đình đối với anh ấy, không phải là vấn
đề lớn. Bởi vì anh ấy đã sớm nhận thức ra điều này, nên anh ấy mới thi vào trưởng
cảnh sát năm mười tám tuổi.
Bố, bố từng gặp bao nhiêu người thanh niên có thể từ bỏ cái
bóng của ông cha, từ bỏ môi trường trưởng thành quen thuộc từ nhỏ, lựa chọn con
đường chưa bao giờ đi qua ở độ tuổi đó? Hơn nữa, không phải bằng phương thức phản
nghịch, chán chường hay tiêu cực, mà là phương thức tích cực, độc lập và kiên
trì?”
Ánh mắt cô lóe lên tia dịu dàng: “Bố, anh ấy rất tốt. Về mặt
xác suất, có lẽ cả đời này con chỉ có thể gặp một người đàn ông như anh ấy, con
nhất định phải nắm chắc cơ hội.”
Bố, anh trai, Quý Bạch là châu ngọc sáng rực, dù là người mù
mờ trong tình yêu, con cũng không nỡ bỏ lỡ anh ấy.
***
Buổi chiều, bố và anh trai ra về. Hứa Hủ thu dọn nhà cửa rồi
gọi điện cho Quý Bạch.
Quý Bạch đang cùng mấy người bạn đánh tennis ở trong khu
chung cư. Bây giờ là lúc mặt trời lặn, ánh chiều tà chiếu xuống sân bóng trải
cao su màu đỏ, chói lọi vô cùng. Nghe tiếng chuông điện thoại, Quý Bạch gọi một
người bạn chơi thay, còn anh đi sang một bên bắt máy.
“Bố và anh trai em đi rồi à?” Quý Bạch cười hỏi.
“Vâng.” Hứa Hủ cũng mỉm cười. Hình như sau khi xảy ra quan hệ
thân mật vào buổi tối hôm qua, cuộc trò chuyện của hai người có ý vị khác hẳn.
Đó là sự quyến luyến chỉ người trong cuộc mới hiểu.
“Em ăn cơm chưa?” Quý Bạch hỏi.
Hứa Hủ trả lời: “Em vừa ăn rồi, còn anh?”
“Anh cũng ăn rồi.”
Trầm mặc vài giây, Quý Bạch cất giọng vô cùng dịu dàng: “...
Còn đau không em?”
Hứa Hủ ngây người, hai má ửng đỏ: “Ừ... em bình thường.”
Quý Bạch cười khẽ một tiếng, không nói tiếp. Thái độ của anh
khiến Hứa Hủ càng bối rối, cô nhẹ nhàng chuyển đề tài: “Anh đang bận gì vậy?”
Quý Bạch nhướng mắt nhìn sân bóng ở sau lưng: “Hứa Hủ, hay
là em đến đây đánh bóng với anh đi?”
***
Quý Bạch sống ở khu chung cư này mấy năm, tạo lập được mối
quan hệ thân thiết với hàng xóm láng giềng. Vào mỗi ngày cuối tuần, mọi người đều
tổ chức hoạt động, có lúc gọi anh cùng tham gia. Hôm nay không có hoạt động đặc
biệt, mấy người trẻ tuổi tụ tập đánh bóng ở sân thể dục trong khu chung cư.
Lúc Hứa Hủ đến nơi, Quý Bạch đã chờ sẵn ở cổng khu chung cư.
Anh cầm tay cô dẫn đến chỗ mọi người: “Hứa Hủ, bạn gái tôi.”
Đám đàn ông đều cười, có người nói: “Kẻ độc thân vạn năm cuối
cùng cũng có người yêu. ‘Kim cương vương lão ngũ’ (*) cuối cùng của tiểu khu
chúng ta đã bị đánh hạ.”
(*) Kim cương vương lão ngũ chỉ những người đàn ông hội tụ
tiêu chuẩn: đẹp trai, giàu có, học thức cao, giỏi giang và khiêm tốn.
Có người nói với Hứa Hủ: “Con người Quý Bạch rất tốt. Hứa tiểu
thư, cô thật có phúc.”
Hứa Hủ đi sau Quý Bạch, gật đầu lia lịa. Quý Bạch ôm vai cô:
“Là tôi có phúc mới đúng.”
Mọi người đều cười ồ, trêu chọc Quý Bạch có bạn gái quả
nhiên khác hẳn, yêu chiều bạn gái như gì ấy. Hứa Hủ đỏ mặt, Quý Bạch mỉm cười
không đáp lời.
Lúc này, có người đề nghị: “Nào, cặp vợ chồng mới ra lò, vào
làm một séc đi.” Quý Bạch đưa một cây vợt cho Hứa Hủ: “Em có thử không?”
Hứa Hủ nhìn anh: “Anh chắc chắn? Em không có sở trường về loại
vận động này.”
Quý Bạch mỉm cười: “Có anh ở đây, em tùy tiện phối hợp với
anh là được.”
Quý Bạch nói câu này không phải khoác lác. Cho đến bây giờ,
anh là cây vợt vô địch toàn khu chung cư. Tuy nhiên, trong khu chung cư cao cấp
này có rất nhiều đôi vợ chồng trẻ, mọi người đều thích đánh đôi, đánh cặp gì
đó. Mỗi lần anh tùy tiện tìm một người đánh cặp, đều đại sát tứ phương. Những
lúc thua, người vợ của phía đối phương thường cằn nhằn trách móc, người chồng ở
bên cạnh dỗ dành, cuối cùng thân mật dắt tay đi sang một bên lau mồ hôi cho
nhau, còn Quý Bạch và người đàn ông mình đầy mồ hôi ở bên này đập tay chúc mừng
thắng lợi.
Đây vốn là hoạt động thi đấu thể thao kịch liệt, nhưng nếu
người thua không buồn, người thắng cũng kém phần hưng phấn. Sau nhiều lần như vậy,
Quý Bạch thấy hơi vô vị. Bây giờ có Hứa Hủ, cảm giác hoàn toàn khác biệt. Cô
không thông thạo cũng chẳng hề gì, anh đủ mạnh để có thể dẫn dắt cô. Cảm giác
thắng lợi nhất định sẽ khiến anh thỏa mãn.
Nhưng Quý Bạch không ngờ, Hứa Hủ lại ‘không thông thạo’ đến
mức độ này.
Tuy cô có phản ứng nhanh nhẹn, bước chạy khá chuẩn, nhưng
thân hình cô nhỏ bé, chân tay ngắn, cánh tay không có sức mạnh. Chưa nhắc đến
chuyện cô thường xuyên chạy không kịp đường bóng, dù có chạy đến nơi, cô cũng
không đủ sức đánh bóng qua lưới. Tất nhiên đối phương nhanh chóng phát hiện ra
điểm này, thường xuyên đánh bóng về phía Hứa Hủ. Cho dù Quý Bạch ra sức cứu viện
cũng đành bất lực. Cuối cùng Quý Bạch và Hứa Hủ thua cuộc,