
t hiện trong
tiệc rượu kỷ niệm mười lăm năm thành lập Công ty Thương mại Thanh Hoa.
Sau khi chào hỏi, rất nhanh, trong túi xách của tôi có vô số
danh thiếp của các vị lãnh đạo cấp cao như chủ tịch hội đồng quản trị, giám đốc…
Chu Chính nói khả năng thích ứng của tôi rất mạnh, rất nhanh
tôi đã phát huy cái “sở trường” này. Không bao lâu, tôi đã không còn sự căng thẳng
và gò bó lúc đầu, dần trở nên tự nhiên thoải mái.
Sau khi Chủ tịch Hội đồng Quản trị đọc diễn văn xong, tiệc
rượu chính thức bắt đầu. Chủ tịch của Công ty Thanh Hoa họ Vệ, nụ cười thân mật
hữu nghị, không ngừng cầm ly rượu lên chạm ly với mọi người. Chỉ là tôi không
ngờ, ông ấy đột nhiên lại cầm ly rượu đi về phía tôi trong rất nhiều người.
Tôi ngẩng lên, cầm ly rượu nói lịch sự: “Chủ tịch Vệ, chào
ông!” Sau khi ông ấy uống hết ly rượu đỏ, rồi cười nhìn vào ly của tôi. Tôi hơi
ngẩn người một chút, song cũng rất nhanh cười đáp lại lịch sự. Nhìn chung, tôi
không thể uống rượu, cho nên trong ly là nước hoa quả, tôi nhớ đã từng có một
câu nói: Phụ nữ trời sinh có quyền không uống rượu, chỉ cần bạn không gật đầu,
bất cứ ai cũng không thể cưỡng ép bạn. Trí nhớ của tôi luôn rất tốt, cho nên
không cảm thấy thất lễ.
Sau khi những người cần quen đã làm quen cả, nghĩ là về có
thể báo cáo kết quả rồi, tìm được khe hở, tôi đi ra khỏi phòng tiệc, chạy đến
hoa viên trong khách sạn cho thoáng khí. Trong không khí tràn ngập hương hoa
thoang thoảng, xung quanh trồng những cây ngân hạnh cao cao, tôi tìm thấy một
chiếc ghế bên hồ nước ngồi xuống nghỉ. Vừa ngồi xuống, đằng sau vọng đến giọng
nói của một người đàn ông: “Cô Tiêu?”
Tôi bị giật mình một cái, quay đầu nhìn, một người đàn ông
khoảng bốn mươi, trông nho nhã tuấn tú đang đứng sau tôi. Dưới ánh đèn chiếu
lung linh trong hồ nước, tôi nhìn rõ người này.
“Sếp Vệ!” Tôi vội vã đứng dậy chào hỏi ông ta, nhìn nụ cười
tươi như hoa của ông ấy cứ nhìn tôi chằm chằm. Lúc này tôi nhìn thấy bên cạnh
có phục vụ mang theo khay rượu đi theo, ông ấy cầm ly rượu đỏ lên, đưa cho tôi,
bản thân cũng cầm một ly khác lên, “Cô Tiêu, trước đây chúng ta đã từng gặp
nhau.”
Trước đây tôi làm gì có gặp được một nhân vật lớn như ông ấy
chứ?
Tôi hỏi, ông ta chỉ cười.
Trong chốc lát, ông ấy lại cầm ly rượu lên uống hết, cười
nhìn tôi.
Tôi nhìn ly rượu đỏ trong tay, nghĩ khoảng ba mươi giây, rồi
cắn răng uống vào.
Vị Chủ tịch này rất giỏi nói, cuối cùng biểu đạt ý muốn phái
xe đưa tôi về nhà.
Tôi từ chối khéo léo, chính vào lúc tôi cảm thấy có chút nặng
nề, thì nghe thấy giọng nói quen thuộc từ đằng sau, “Đồng Đồng, em ở đây à?”
Nghe thấy giọng nói của Mộng Hàn, tôi hơi thở phào. Sau khi
anh ấy cười và chào hỏi sếp Vệ, giơ tay ôm tôi vào lòng, tự nhiên tôi rất phối
hợp với anh ấy, khép mình vào như con chim nhỏ.
Sếp Vệ hơi cười, ông ta và Mộng Hàn dáng vẻ đã quen, nói
chuyện một lúc, cuối cùng rời đi.
Trở về căn hộ chung cư, rượu đã hoàn toàn ngấm vào, đầu có
chút choáng váng, dưới chân cũng có chút bất lực. Cửa thang máy vừa mở, Mộng
Hàn đã đẩy tôi vào.
“Váy mua lúc nào vậy?” Giọng nói Mộng Hàn khàn khàn, không kịp
trả lời, nụ hôn của anh ấy đã áp xuống. Chiếc váy đó vốn đã mỏng manh, cổ hình
chữ V, bởi vì có chút kiểu cách lễ phục, cho nên kích thước trước sau đều to
hơn so với váy thông thường, tay anh ấy dễ dàng thò vào trước ngực tôi. Tôi
giãy dụa, cố dùng tay giữ lấy tay anh ấy, “Anh làm hỏng váy của tôi đó.”
“Chiếc váy này trông thật khó coi.” Anh ấy nói khó chịu. Rõ
ràng là cố ý, muốn tìm cách làm cho chiếc váy trông thảm thương đi.
Cửa đằng sau đột ngột mở ra, anh ấy dứt khoát ôm tôi lên,
không kịp đi vào phòng ngủ, chỉ trước sofa vài bước, ném tôi xuống. Có không
gian thở, tôi cố gắng chỉnh lại váy, chiếc váy này hơn hai nghìn tệ, là dùng thẻ
tín dụng mua. Tôi lớn như vậy rồi, lần đầu tiên mua một bộ váy đắt như vậy, mới
mặc lần đầu, đã làm thành như vậy rồi, đau lòng đến mức tôi chỉ muốn khóc.
Mộng Hàn nhìn động tác của tôi, dường như càng tức giận, lại
một lần nữa túm lấy tôi đang chuẩn bị đứng dậy, không đợi nói gì đã ấn tôi lên
sofa, rồi đè người lên tôi. Lần này anh ấy hôn không có dùng lực, mà rất có kỹ
xảo, tôi chỉ cảm thấy không thể hít thở, song làm thế nào cũng không thể tránh
được đôi môi anh ấy.
“Mộng Hàn, anh buông tôi ra, chúng ta đã ly hôn rồi!” Tôi
hét to lên, cùng lúc thức tỉnh anh ta cũng là thức tỉnh tôi.
“Sau này không cho phép mặc váy như vậy!” Giọng nói anh ta
dường như đã không còn là anh ấy, khàn khàn đi. Tôi lại không biết đêm nay anh
ta tại sao lại so đo vì chiếc váy của tôi.
Đầu óc tôi trong chốc lát có chút trống rỗng, lại một lần nữa
thấy rõ cảnh tượng hôm đó lúc anh ấy mua váy cho cô gái thướt tha yểu điệu ở
trong cửa hàng tổng hợp.
Tôi dùng gối đá mạnh anh ta một cái, hiệu quả rất rõ rệt, tất
cả động tác của anh ấy lập tức dừng lại, cau mày lại, dùng cánh tay đặt lên
trên đỉnh đầu tôi, nhìn tôi từ trên xuống vẻ không hiểu.
Tôi một tay đẩy anh ta ra, nói như đinh đóng cột: “Cút đi,
muốn thì đi tìm người đàn bà khác!”
Anh