
trào ra, nhưng lại sợ mẹ tôi đau lòng, nên cố gắng kìm chế.
“Đồng Đồng, con về rồi! Chuyện tiền nong giải quyết xong
chưa?” Mẹ nhìn tôi, đôi mắt tăm tối mới ánh lên một chút ánh sáng.
“Vâng, đã mượn được rồi ạ!” tôi biết mẹ tôi quan tâm nhất là
chuyện đó, từ trong túi tôi lấy ra hai tờ séc, “Mẹ đừng lo, ngay sáng mai khi bệnh
viện làm việc, con sẽ làm thủ tục để các bác sĩ sắp xếp phẫu thuật cho cha.”
Mẹ tôi lập tức thở ra một hơi dài, “Đồng Đồng, thật sự làm mẹ
sợ muốn chết!”
“Sao tự nhiên lại nói như vậy chứ, bố vẫn luôn khỏe mạnh
mà?” Nếu không phải là trong bệnh viện, cho đến giờ tôi vẫn không tin là mọi
chuyện xảy ra đều là thực.
“Bác sĩ nói rất nhiều mẹ nghe không hiểu, chỉ nhớ có một điều,
nói bố con ăn nhiều thịt nướng quá, nên bị tắc mạch máu.”
Tôi nhớ lại mỗi lần bố ăn thịt nướng hoặc hầm chân giò, đã
ăn là ăn cả bát lớn, bây giờ nghĩ lại mới thấy đáng sợ.
“Chờ khi ông ấy xuất viện rồi, ngày nào mẹ cũng phải bắt ông
ấy ăn rau luộc, ăn thịt, ăn thịt, ăn đến nỗi mạng chẳng giữ nổi.” Mẹ tôi nói
như rít qua kẽ răng. Tôi nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của Tưởng sư phụ ở bên
cạnh, mẹ tôi lúc này mới định thần lại, phát hiện ra anh chàng đẹp trai đứng
bên cạnh tôi, anh mắt hỗn loạn lập tức bừng sáng trở lại, tôi bất giác thấy tim
mình run rẩy.
Mẹ tôi đấy, mẹ tôi lại bắt đầu rồi. “Vị này là?”
“Bác gái, cháu là Tưởng Nhược Phàm đồng nghiệp của Đồng Đồng,
nghe nói bác trai bị bệnh, cháu đưa Đồng Đồng về. Không biết cháu có giúp gì được
không.
Tưởng sư phụ nho nhã lễ phép, ôn tồn lịch sự, ánh mắt mẹ tôi
thì giống như lưỡi dao, nhanh chóng quét qua như muốn cắt anh ta ra thành từng
mảnh một, mãi đến khi vừa ý mới gật gật đầu.
Kiểm định xong xuôi, mẹ tôi bắt đầu thẩm vấn tôi, “Đồng nghiệp
của con à?”
“Là cấp trên ạ!” Trong đầu tôi cố gắng muốn xóa bỏ ảo tưởng
đang nảy sinh trong đầu mẹ.
“Tiền này cũng là của lãnh đạo Tưởng cho con vay à?” Mẹ của
tôi, tuy không học hành gì nhiều, nhưng là người có đôi mắt tinh tường không ai
bì được.”
“Lãnh đạo Tưởng, cảm ơn cậu, có điều nhà chúng tôi khó khăn,
số tiền này chỉ e là đến cuối năm vẫn chưa trả được cho cậu.”
“Bác gái, đừng khách sáo, tiền này của cháu không phải lo,
bình thường Đồng Đồng làm việc rất chăm chỉ, chúng cháu đều rất yêu quý cô ấy,
bây giờ trong nhà xảy ra chuyện như vậy, giúp đỡ một chút cũng là việc nên làm ạ.”
“Chúng cháu?” Giọng mẹ tôi quái quái, ánh mắt chéo lên hai
cái túi trên tay Tưởng sư phụ, khuôn mặt Tưởng sư phụ hơi đỏ, liền đặt chiếc
túi xuống ghế trống.
“Đây là một ít đồ ăn đêm mua cho Đồng Đồng, cháu sợ bác gái
chắc cũng chưa ăn gì nên nhân tiện mua nhiều thêm một chút.”
Khóe miệng mẹ tôi càng cong lên cao hơn: “Lãnh đạo Tưởng đã
lập gia đình chưa?”
“Mẹ!” Tôi có chút lo lắng, tôi biết hai năm nay bà luôn lo
liệu chuyện hôn sự của tôi, chỉ sợ cái tờ ngân phiếu là tôi ngày càng mất giá
do tuổi tác.
“Đâu có hỏi con, im lặng đi!” Mẹ tôi hằm hằm nhìn tôi một
cái đầy lòng trắng.
“Tưởng sư phụ có bạn gái rồi.” Tôi sợ anh ta ngượng ngùng,
tranh trả lời mẹ, rồi vội vàng chuyển sang chủ đề khác, “Mẹ, mẹ mệt rồi, chi bằng
đưa mẹ về trước, con ở đây trông chừng là được rồi, dù sao cũng không được vào
trong, nếu có chuyện gì bác sĩ ra gọi con cũng được.”
“Cháu vẫn chưa có bạn gái…” Tưởng sư phụ từ tốn giải thích.
Tôi chau mày, anh lại nói: “Bác gái, hay là cháu lái xe đưa bác về trước nhé.”
“Không cần hai đứa đưa, em trai con đang hút thuốc ngoài
kia, mẹ gọi nó vào.” Nói rồi mẹ tôi nhìn với ánh mắt he hé ghê gớm, “Vậy ở đây
giao lại cho hai đứa, lãnh đạo Tưởng à, tôi cũng không coi cậu là người ngoài
nhé.”
“Bác gái không cần khách sáo ạ!” Tưởng sư phụ mỉm cười đáp lời.
Mẹ tôi gật đầu rất mãn nguyện, kéo tôi sang một bên nói:
“Anh lãnh đạo Tưởng này cũng được đấy, đừng có mà làm mất nhé!”
Tôi cố tình quay đầu lại, rõ ràng Tưởng sư phụ nghe thấy câu
nói đó, nhìn tôi mỉm cười. Tôi kéo cánh tay mẹ tôi, nghiến răng nói: “Mẹ, mẹ đừng
nói linh tinh. Anh ấy là sếp của con đấy!”
“Mẹ con ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm đấy. Nha đầu thối,
cậu ta không thích con, mẹ móc mắt ra ngay cho mà xem.”
“Mẹ…” Tôi bực bội đến cứng cả chân.
Cái dáng vẻ mẹ tôi bỗng chốc trở nên hằm hằm khó coi lắm, cả
người tôi cứng đờ, chỉ hận không thể ngay lập tức biến mất khỏi thế gian này.
Quan hệ giữa tôi mà Sở Mộng Hàn, tôi không muốn cho bất kì
ai biết. Đặc biệt là bây giờ, tôi chỉ muốn âm thầm làm nốt thủ tục ly hôn với
anh ta, từ nay về sau không còn dây dưa đến nhau nữa.
Giấc mơ thật ngọt ngào, nhưng cuộc đời lại không như là mơ.
Trong suốt ba năm tôi chia tay với anh ta, tôi đã nếm trải đủ vị chua cay mặn
ngọt đắng của một sinh viên mới tốt nghiệp bước chân vào đời. Để có tiền trả tiền
nhà, vì ba bữa cơm mỗi ngày, vì tiền gửi về cho gia đình,trước khi vào tập đoàn
Hiếu Thiên, tôi đã phải làm nhân viên bán hàng trong siêu thị, làm gia sư, làm
nhân viên tiếp thị bất động sản, làm nhân viên của những công ty nhỏ… Và vô số
lần đi tham gia phỏng vấn tuyển dụng, khiến tôi cứ nghe thấy hai từ “Tuyển dụng