
Máu trong người tôi
như ngưng kết lại, lúc này anh ta gọi điện cho tôi làm gì chứ? Vừa vui đùa mây
mưa với Khang Nhiên xong, đang tinh thần phấn khích, nhìn cái gì cũng vui vẻ,
cho nên nhớ đến cái kẻ “trà thừa sau cơm” như tôi đây sao?
Còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Tôi để điện thoại về chế độ im lặng, nhìn lên dãy số không
ngừng phát sáng trên màn hình. Sở Mộng Hàn liên tục gọi đến, mỗi lần lại cách
nhau chừng 10 phút. Sau ba lần gọi thì hoàn toàn im ắng, màn hình cũng không
sáng lên nữa. Tôi nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại, dùng tay ấn xóa ba chữ “Sở Mộng
Hàn” vẫn lưu trong danh bạ, cái động tác này đáng lẽ chỉ cần vài giây là hoàn
thành, vậy mà tôi lại phải dùng tới thời gian ba năm.
Ngốc nghếch chờ đợi không biết đã bao lâu, tôi nghe thấy tiếng
xe ô tô ở phía dưới lầu, chạy về phía cửa sổ, quả nhiên là xe của Tưởng sư phụ
đã đến.
Trên trời đã lác đác có giọt mưa, tôi cầm ô, chạy xuống phía
dưới.
Tưởng sư phụ dừng hẳn xe lại, đang bước từ bên trong ra. Mặc
một chiếc áo sơ mi dài tay, cổ áo đeo cà vạt. Dáng bộ như vậy, không nghi ngờ
gì chính là vừa rời khỏi công ty đến đây. Tôi tiến đến gần anh ta, mới phát hiện
trên khuôn mặt vẫn còn mồ hôi.
“Đồng Đồng!” tôi vẫn đang còn chưa kịp mở miệng, thì anh ta
đã gọi tôi, từ trên người lấy ra một tấm séc ngân hàng nhét vào tay tôi.
“Trong này có 5 vạn tệ, Thẩm Hân Hân vừa nói với tôi là bố
cô bị bệnh. Đi viện không giống như đi mua đồ, thiếu tiền thì không cần mua,
cho dù có thiếu chút tiền lẻ, bệnh viện cũng không cho làm phẫu thuật cho người
bệnh đâu, ngoài việc cấp cứu thông thường, tất cả những biện pháp y tế khác đều
có thể dừng lại. Tôi gửi thêm một vạn nữa, để tránh đến khi đó cô lại lo đến
phát khóc như bây giờ.” Anh ta cười rất ôn tồn.
Trái tim tôi thật sự ấm áp, vội vàng nắm chặt lấy tấm séc,
giống như nắm chặt một niềm hi vọng vậy.
“Tưởng sư phụ, cảm ơn anh!” Tôi không biết nên nói điều gì nữa,
ngoài từ cảm ơn.
“Nha đầu thối, cảm ơn cái gì, còn không nói tôi không cần là
may rồi!” Anh ta nhất định biết trong lòng tôi bây giờ rất bất an.
Tôi suy nghĩ, dù sao cũng vẫn nên nói với anh ấy: “Tưởng sư
phụ, nhiều tiền như vậy tôi nên viết cho anh một tờ giấy nợ. Có thể tôi không
trả anh sớm được.”
Anh ta sững người một lúc, cười đầy thâm sâu, nhưng không biết
có phải là tôi bị ảo giác không, trong đáy mắt anh ta sáng lên một tia sáng
tình ý khiến tôi hơi lo lắng, nếu dùng một từ đển hình dung, thì có lẽ nó được
gọi là “đáng thương”.
Tôi nhìn có phải đáng thương lắm không? Cảm giác như vậy, thật
không dễ chịu chút nào.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, cười nói: “Bây giờ vay mượn đều
cần giấy ghi nợ, vậy mà vẫn có cả đám trốn nợ, nợ khó đòi, tôi không cần giấy nợ,
cũng đảm bảo cô chạy không nổi.”
Ôi trời?
“Nếu như cô quỵt nợ, tôi sẽ trực tiếp trừ lương của cô, cho
nên tôi sẽ không cần phải lo lắng gì cả.” Anh ta nói khiến tôi cũng buồn cười.
“Sắp mưa rồi, để tôi đưa cô đi!”
Tôi đứng ngớ một lúc. Anh ta đã mở cửa xe, trên ghế ngồi của
chiếc ghế phụ có hai cái túi. “Tôi vừa đi qua siêu thị mua một ít đồ, toàn là đồ
ăn, tôi nghĩ cô nhất định vẫn còn đói bụng, từ đây lái xe về nhà cô chắc cũng mất
khoảng sáu tiếng, tôi nghĩ trên đường đi hoặc trong viện khi chăm người ốm chắc
là sẽ dùng đến nó!”
“Tưởng sư phụ…” Tôi không thể ngờ được, một người bận rộn
như anh ta, lại còn vội vàng chạy từ công ty đến siêu thị để mua những thứ này.
“Tôi thu xếp đồ đạc một chút…” Nhưng vừa mở miệng, nước mắt
đã không kìm chế được tuôn chảy ra, ngay cả tiếng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
Cái cảm giác rất lâu rồi mới được sự quan tâm của người
khác, ngoài cảm động, rõ ràng còn khiến tôi thấy mình đột nhiên sao tủi thân thế,
giống như trong lòng có một sự chua xót bị che lấp từ rất lâu, đột nhiên lại
bùng phát trong giây phút này.
Cảm nhận thấy anh ta nhẹ nhàng giữ chặt vai tôi, dùng tay
giúp tôi lau nước mắt. Đúng cái giây phút bàn tay anh chạm vào tôi, tôi như đờ
đẫn, nhưng chỉ một giây sau đã bị anh kéo vào trong lòng. Anh nói: “Đồng Đồng,
đừng khóc nữa, bố cô sẽ không có chuyện gì đâu.”
Câu nói đó đã khiến cho tâm trạng của tôi bình tĩnh trở lại.
Trong tiếng nấc tôi nghe thấy tiếng xe nổ máy, một chiếc xe ô tô màu đen “xoẹt”
một tiếng từ phía bên trái tôi phóng đi, lái thật nhanh, cuộn theo một vài chiếc
túi đựng rác, nhìn giống như đang căm giận.
Chiếc xe sao nhìn quen thế, ruột gan tôi đảo lộn, nghĩ một hồi,
hình như chính là chiếc xe của Sở Mộng Hàn tối hôm khi đi ăn cơm. Chẳng lẽ là
anh ta? Anh ta vẫn còn nhớ nơi chúng tôi cùng nhau thuê nhà sao?
Tôi không tin, nhất định không phải là anh ta, cũng chắc chắn
chỉ là trùng hợp. Tất cả những gì về anh ta chẳng còn liên quan gì đến tôi hết.
Khi tôi và Tưởng sư phụ về đến bệnh viện, trời cũng đã rất
khuya rồi. Đến khu vực chăm bệnh nhân trước phòng bệnh đặc biệt, tôi nhìn thấy
mẹ tôi ảo não ngồi một mình trên một chiếc ghế dài.
“Mẹ!” Sắc mặt của mẹ tôi tái xanh, hai mắt sưng đỏ, thời
gian chỉ một đêm khiến mẹ tôi già đi rất nhiều, nước mắt trong khóe mắt tôi chực