
dường
như trong chốc lát lại trở về với những ngày tháng một mình trước đây. Trái tim
tôi lại không có một phút nào có thể bình thản.
Chì là trong vài ngày ngắn ngủi, trái tim tôi đã hoàn toàn
khác.
Buổi sáng rõ ràng đã nói tối cùng ăn cơm, tại sao ngay cả điện
thoại cũng không liên lạc được, mà còn tắt máy chứ?
Tôi rất lo lắng cho anh ấy, sợ anh ấy lái xe gặp phải chuyện
gì, càng sợ anh ấy gặp phải phiền phức trong công việc.
Đứng trước cửa sổ, đang ngơ ngẩn nhìn xuống lầu. Xe con
riêng gia đình càng ngày càng nhiều, ngay ở cổng tòa nhà đã bị tắc rồi. Mộng
Hàn nếu về, nhất định ngay cả chỗ đỗ xe cũng không tìm thấy nổi.
Nghĩ như vậy, tôi cầm chìa khóa và di động chạy xuống lầu,
thần trí cứ lan man ở dưới lầu. Mỗi một chiếc xe tải vào cổng tiểu khu, là thần
trí tôi lại hồi hộp theo đó, nhưng mỗi lần đều thất vọng.
Đêm có chút lạnh. Tôi không nản lòng cứ đi bộ trên đường
ngoài tiểu khu. Dưới tiếng ồn của xe hơi, tâm trạng dường như có ít nhiều bình
tĩnh lại. Nhìn kìa, bao nhiêu người như vậy chẳng phải cũng đều đang bận rộn
sao.
“Tiêu Đồng Đồng!” Nghe thấy có người gọi tôi, quay đầu lại
nhìn thấy một người đàn ông thò đầu từ trong xe ra, là Chu Chính.
“Đứng ngơ ngẩn đó làm gì vậy?” Lúc anh ấy hỏi tôi, chiếc xe
đằng sau đã ấn còi inh ỏi, vẻ rất khó chịu.
Tôi thấy anh ấy dừng xe ở chỗ rẽ sát vườn hoa, rồi xuống xe,
đi đến trước mặt tôi.
Chu Chính đi cùng tôi trong tiểu khu.
“Anh lần đầu gặp Mộng Hàn là lúc nào?” Những ngôi sao trên
trời rất sáng, tôi nhìn lên bầu trời đêm, không biết sao lại hỏi câu này. Trong
tiểu khu lúc đó đã không còn ai, dưới lầu tôi ở, có chiếc ghế băng dài ngồi nghỉ,
e là Mộng Hàn về không tìm thấy tôi, tôi liền dẫn anh ấy tới ngồi ở đó.
“Tôi quen Mộng Hàn ba năm trước, lúc đó anh ấy vẫn chưa làm ở
TPC, mà ở công ty con của Tập đoàn Hoàng Phố ở Hương Cảng. Còn tôi cũng đang
làm việc trong một công ty quy mô không phải là nhỏ. Tôi và anh ấy đều vì công
ty mà đi tranh thầu. Lúc đó tôi quen anh ấy, anh ấy có tài ăn nói, nói việc gì
cũng có tư duy rõ ràng, tôi luôn cho rằng, tôi luôn cho rằng, anh ấy nếu làm luật
sư thì thích hợp hơn.”
Nghĩ tới Mộng Hàn luôn có dáng vẻ nghiêm túc, tôi bất giác
cũng nhếch mép cười.
Chu Chính liếc nhìn tôi một cái, rồi thở dài, sau đó ngữ khi
cố ý trở nên có chút kiêu ngạo: “Không ngờ Mộng Hàn ở một vài phương diện lại ấu
trĩ vậy, tuy không phải là đối thủ của tôi, cuối cùng chẳng phải là vẫn thất bại
thảm hại sao?”
“Nói như thế nào nhỉ?” Thực ra tôi cảm thấy người thua nên
là Chu Chính, ít nhất trong lòng tôi là nghĩ như vậy.
“Đầu thập niên 90 toàn quốc rầm rộ sự kiện công nhân bỏ việc,
cô có biết không?”
“Đương nhiên là biết, tôi chẳng phải là người nước ngoài.”
“Ừm, bố mẹ tôi đều làm cùng một xưởng, mẹ là trưởng phòng
nhân sự, bố là chủ nhiệm xưởng, lúc đó trong xưởng vốn định sau nửa năm sẽ đề bạt
bố tôi là trưởng xưởng kỹ thuật. Nhà tôi vốn điều kiện rất tốt, nhưng chỉ trong
một đêm, bố mẹ tôi đều mất việc, trở thành thất nghiệp.”
Tôi có chút ngạc nhiên, thì ra bố mẹ sếp Chu đều là công
nhân bị thôi việc.
“Thế hệ họ, tốt nghiệp xong vào xưởng làm, là không nghĩ gì
đến việc đổi đơn vị, đa số đều không chịu nổi. Một cô và chồng cô ấy từ nhỏ chứng
kiến tôi lớn lên, sau khi bị thôi việc không biết sau này sống thế nào, liền dắt
tay nhau đi nhảy lầu, đứa trẻ để lại cho ông bà nội.”
Tôi há hốc miệng, điều này trước kia cũng từng nghe qua,
song không ngờ lại đều là sự thật.
“Bố mẹ tôi thì nghĩ thoáng hơn, đương nhiên, trong nhà cũng
có chút tích lũy, có thể chống đỡ được trong thời gian ngắn, họ lúc đó đã hơn
40 tuổi rồi, tìm việc là rất khó. Họ muốn làm buôn bán nhỏ, xem xét rất lâu rồi
quyết định mở một cửa hàng tạp hóa. Lúc đó nhà nhà đi mua đồ, đều mua ở cửa
hàng tạp hóa, nên cửa hàng tạp hóa nhà tôi làm ăn rất tốt, không bao lâu thì đã
mở chi nhánh. Ba nói, nếu biết như vậy, thì chi bằng từ đầu đã nghỉ việc, không
chừng đã phát tài rồi. Cô xem, cái gọi là “ác mộng” lại trở thành cơ hội làm
giàu cho gia đình tôi. Cho nên tôi so với những người cùng tuổi thì đã sớm tiếp
xúc với việc kinh doanh. Lúc học trung học tôi đã từng bày sạp hàng, không đơn
thuần là vì kiếm tiền, mà cũng vì để giải khuây, làm thử. Cho nên rất nhiều
chuyện trong xã hội, tôi sớm đã thạo hơn người bình thường. Tôi đoán là lúc đó
Mộng Hàn vẫn còn là con mọt sách.”
Nói đến đây, anh ấy có vẻ đắc ý không chút giấu diếm. Nhưng
trong lòng tôi lại một chút cũng không công nhận, không nhịn nổi “hứ” một tiếng
nhè nhẹ.
Chu Chính không để ý, vẫn mặt mày hớn hở, nói tiếp: “Lần thứ
hai chúng tôi gặp nhau ở hộp đêm.”
Hộp đêm? Trong lòng tôi kinh ngạc, những chỗ đó luôn là danh
từ chỉ những nơi ăn chơi xa đọa của xã hội, Mộng Hàn lúc đó đã đến đó sao?
“Bạn tôi là khách hàng mà Mộng Hàn đang tranh giành, đêm đó
tôi bị kéo đi cùng, cho nên lại gặp anh ta. Bạn tôi là người giàu có, ngày thường
chơi bời lêu lổng, thói trăng hoa, đóng cửa làm hoàng đế trong công ty của bố hắn,
chẳng có việc gì thì tìm nhà cung ứng để ăn chơi n