
Bây giờ là mùa đông.
Vùng đất Bắc Mĩ giờ đây đang tràn ngập tuyết, thật nhiều tuyết.
Cô, Stella Glass – Thiếu nữ cực kỳ yêu tuyết.
Haha, không hẳn là yêu. Vì song song với yêu, cô cũng rất ghét tuyết.
Tuyết cứ nghịch phá khắp đường phố, làm sắc trời dịu đi lại khiến cô ngủ rất say, kết quả là cứ đến mùa đông cô lại hay đi học muộn. Vừa ghét
lại yêu, yêu thật nhiều, tuyết lạnh băng nhưng cũng thật dịu dàng, cứ
bao bọc cái thế giới mộng mơ trong tâm trí trẻ con của cô…
Tạm biệt nhé, đất nước Canada xinh đẹp.
Stella Glass tôi đây sẽ bắt đầu hành trình của mình !
….
23.30 PM - Máy bay đến Việt Nam.
Hmmm, cảm giác này êm ái thật ! Bề mặt mà tôi đang dụi đầu lên cực kì ấm nóng mà lại êm ái. Hơi khó chịu một chút vì cái “ giường” này đôi lúc
lại cựa quậy, làm tôi nửa tỉnh nửa mê.
Trong giấc mơ thường trực, tôi lại thấy anh đứng giữa làn tuyết xinh đẹp kia…
Cho dù đứng xa vạn dặm, đôi mắt ngọc bích kia vẫn cứ tỏa ra sự quyến rũ
động lòng người. Ryan của tôi, đẹp như vị thần Apollo [1'> trong truyền
thuyết, luôn kiêu ngạo, luôn phong độ ngời ngời…
Ai mà tin được, người đó lại là vị hôn phu của tôi chứ !
Lại là giấc mơ đó, anh đứng ở phía cuối con đường thật dài, vận trên
mình bộ lễ phục trắng lịch lãm, đôi môi nở nụ cười chết người đó…Gyahhhh
Chỉ có một điều là, mỗi lần mơ tôi lại không thể nào thấy rõ mặt anh !
Kệ đi, tôi đang mơ mà, phải hưởng thụ chứ ~
…
Hừ, cái “ giường” này lại cựa quậy nữa, lần này hình như còn kèm theo một giọng nói âm trầm.
_ Cô thông cảm, cô ấy nằm một chút sẽ tỉnh dậy thôi !
Cái gì vậy ? Ai thế ?
Dường như sự hiếu kì bất kham của tôi đã chiến thắng cơn buồn ngủ cùng cực này. Cố nhếch đôi mi mệt mỏi lên, tôi hé mắt nhìn…
Gì vậy ? Đây là Địa Ngục hay Thiên Đường ?
Tại sao ở đây lại có một “ kẻ như thế này “ ?
…
Quá đẹp !
Cơn buồn ngủ của tôi để lại dư vị mờ ảo trong đôi mắt tôi, mọi thứ xung
quanh đều mờ mờ, điều duy nhất tôi thấy rõ là hai vầng sáng màu cam cam
như hai viên đá hổ phách đang chiếu vào tôi.
Cố gắng dụi mắt kịch liệt, cuối cùng thì mắt tôi cũng đã có được những hình ảnh trung thực nhất.
Hơ, đây là Thiên Sứ hay Thần Chết ???
Tôi chưa sống đủ mà ~~~~~~
Stella tôi 15 năm nay chưa làm việc gì thất đức. Dù có hay ngủ nướng và
đi học muộn cũng chưa dám đắc tội với Chúa hay bất kì vị thần linh nào,
dù đôi lúc mẹ tôi vẫn không thể lôi tôi đi nhà thờ một cách đều đặn vào
cuối tuần nhưng tôi biết Chúa cực kì độ lượng và sẽ tha thứ cho kẻ vô tư hồn nhiên như tôi. Mỗi tháng tôi đều ăn chay 10 ngày dù có tháng toàn
ăn thịt nhưng chắc sẽ không ảnh hưởng gì đâu, hơ hơ. Thì tôi đêm đêm vẫn mơ tưởng tới Edward Cullen đấy thôi [2'> tuy đã có Ryan "không một vết
xước" bên cạnh nhưng tôi không hé răng làm sao anh ấy biết được là đêm
đêm tôi vẫn “ luyện “ sách của Stephenie Meyer [3'> chứ !
Sao tôi lại phải lên trời chứ !
Tên này quả thực là đẹp chết người !
Hắn có một đôi mắt kì lạ, da trắng như men sứ và toát ra một thứ ma lực vô hình như muốn hút tôi cuốn vào hắn vậy !
Tôi tin có 3 khả năng : 1 là hắn là ma-cà-rồng ( nhiễm truyện quá rồi
=,=) 2 là thiên sứ và 3 là thần chết hay đại loại là ác quỷ gì đó.
Chỉ có những loại người trên trời đó mới có khả năng đẹp như thế này !
Sợ hãi trấn an, tôi ngồi phắt dậy, cố gắng tránh xa cái gã “ mĩ nam nguy hiểm” này. Nhưng tự nhiên trời đất chao đảo, làm tôi đứng không vững
nữa.
Đang ngồi trên máy bay mà !
_ Cẩn thận ! – Hắn đỡ lấy thân người đang ngã chúi về phía trước của tôi một cách đẹp mắt.
Cảm nhận được hai cánh tay dài chắc khỏe của hắn vòng qua eo, tôi vội vã ổn định nhịp tim, hít thở sâu dùng hết sức đẩy hắn ra, hét toáng lên :
_ Bỏ ra, tôi chưa muốn chết !!!
Hơ, hình như đang có rất nhiều người nhìn tôi thì phải. Ngước mắt lên,
tất cả các hành khách trên máy bay đều dán mắt vào chúng tôi, kèm theo
lời xỉ xào :
_ Ôi đôi trẻ này, đúng là không thể nhịn được đến khi xuống máy bay sao ?
_ Thật hâm mộ, trẻ tuổi sung sức thật !
_ Lãng mạn quá ~
…
Cái quái gì ?!
Hắn bật cười, buông đôi tay đang ôm tôi ra, ê nhưng mà…
Tôi đang ngồi trên đùi hắn !
Kết quả sau một màn “ tình cảm” này là, tôi nhận được những ánh mắt chả mấy là thân thiện của bàn dân thiên hạ !
…
_ Thôi nào, cô đã ngủ trên đùi tôi cả buổi đấy ! – Hắn cười cười vỗ về tôi, đang muốn cái biểu cảm trên mặt tôi chuyển đổi.
Trời ơi vừa quê lại vừa thẹn !
Chết mất, còn đâu là phong thái của thiếu nữ nữa chứ !
Hơi bị lay động bởi những lời an ủi của hắn, tôi len lén nhìn sang gương mặt đang cười tươi rói kia. Đôi mắt như ánh trăng bạc kia nạm hai viên
đá hổ phách rực sáng, tỏa ra những tia ấm áp dị thường, còn mái tóc hơi
rối kia như những sợi đay đan vào nhau, thành một mái tóc lãng tử hệt
như những ngôi sao của Hàn quốc, làn da hắn thì cứ như da của các cô nội trợ suốt ngày bôi bôi trét trét để có được nước da trắng hồng. Cả người hắn cứ y như được bao phủ bởi một vầng hào quang trong suốt, tỏa ra một sức hút kì dị.
_ Anh…anh đeo lens [4'> hả ??? – Tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, chỉ tay nghi hoặc hỏi.
Hắn hơi ngẩn ra