Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh

Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323513

Bình chọn: 8.00/10/351 lượt.

ữa bàn, bà còn tận tay múc một bát đưa cho Đinh Thần.

« Mẹ, của con đâu ? » Bùi Tử Mặc cất bước bám theo sát gót, anh đĩnh đạc

ngồi xuống, hếch cằm nhìn chiếc bát sứ men xanh đặt ngay trước mặt Đinh

Thần.

« Trông bộ dạng tham ăn của con kìa, sao mà thiếu phần con chứ ! ». Bà Bùi cười mắng yêu quay sang dặn dò gì Tần bưng chiếc thố trắng

cách thủy nhỏ lên cho Bùi Tử Mặc.

Nắp vung vừa mở ra, mùi thuốc Đông y xộc thẳng vào mũi Bùi Tử Mặc, anh chau mày, hỏi : « Mẹ, đây là gì thế ? »

Dì Tần đứng cạnh cười bẽn lẽn : « Đây là món canh đông trùng hạ thảo nhân

sâm hầm xương gà cùng mấy chục loại thuốc quý khác mà mẹ cậu chuẩn bị

riêng cho cậu »

Bùi Tử Mặc bịt mũi : « Vì sao con phải uống cái thứ này ? Mau đem đi, đem đi ! »

Bà Bùi vung tay goc vào đầu Bùi Tử Mặc : « Bọn con kết hôn đã hai năm

trời, sao chẳng thấy động tĩnh gì ? Liệu có phải vì công việc quá áp

lực, ăn không tiêu hay không ? »

Chẳng đợi câu trả lời, bà chỉ vào

Bùi Tử Mặc rồi nói : « Mẹ nghe nói con ở ngoài uống rượu khiếp lắm, cứ

như vậy làm sao mà có con được hả ? Xem ra thứ canh đông trùng hạ thảo

nhân sâm hầm xương gà này vẫn chưa đủ mạnh , lần sau mẹ phải tìm bác Tôn kê liều thuốc bổ thận mới được ».

Đinh Thần suýt phun cả ngụm canh

trong miệng, cô khẽ ho, đưa mắt nhìn sang vẻ mặt tối sầm của Bùi Tử Mặc, cô gắng sức nhìn cười. Thì ra hôm nay mẹ chồng gọi hai người về chính

là vì chuyện này. Cô rút khăn giấy lau khóe miệng, nụ cười tắt trên môi, đưa mắt nhìn quanh, cô chuyển đề tài : « Bố chưa về hả mẹ ? »

« Bố và bác Tôn đi câu cá rồi, hôm nay không về nhà ». Bà Bùi đứng ngay bên Bùi Tử Mặc, cười rạng rỡ nhìn anh.

Bùi Tử Mặc biết hôm nay có mà chạy bằng trời, anh nín thở, hít một hơi uống cạn thứ nước canh gà hầm đen kịt, đến phút cuối cùng anh đã có thể thu

hoạch được nụ cười rạng rỡ, mãn nguyện của bà Bùi.

Dì Tần dọn thức ăn trên bàn, bà Bùi mỉm cười ngồi xuống, nói với Đinh Thần : « Ăn cơm thôi ! »

Sau bữa ăn, Bùi Tử Mặc cùng mẹ đi tản bộ, Đinh Thần và dì Tần dọn dẹp phòng bếp, chỉnh trang lại phòng khách.

Đến khi hai người đi tản bộ trở về thì Đinh Thần đã gọt xong táo, cam cùng

các loại trái cây khác bày biện ra đĩa đặt trên bàn phòng khách.

Bùi

Tử Mặc bật ti vi, anh ngồi xuống ngay cạnh bà Bùi, vừa nhấc miếng táo

ném tọt vào miệng thì đã bị nà Bùi vỗ vào lòng bàn tay : « Tuổi còn trẻ

xem ti vi làm gì, con mau về phòng mình đi, hôm nay ngủ lại đây, dù sao

mai cũng là cuối tuần không phải đi làm. »

Khóe mắt Bùi Tử Mặc đảo

nhanh sang Đinh Thần, cười tủm tỉm rồi nói : « Được thôi, vậy tối nay

bọn con ngủ lại đây, bọn con đi thu dọn phòng đây ». Dứt lời, anh kéo

tay Đinh Thần.

Dì Tần toan trả lời anh liền bắt gặp ánh mắt xi nhan

của bà Bùi ngăn cản. Khi bóng dáng cả hai khuất dần nơi góc cầu thang,

bà mới cười rồi nói : « Hai đứa trẻ này, phải tạo cho bọn chúng nhiều cơ hội một chút ! »

Bùi Tử Mặc mởi cửa gian phòng hướng Nam, anh vừa vào kiền nằm ngay xuống giường.

Đinh Thần bật đèn, cách bày biện bố trí bên trong chẳng khác gì lúc hai

người vừa kết hôn. Vật dụng nội thất màu trắng sữa theo phong cách Châu

Âu phối cùng bức rèm màu vàng tơ nhạt, bộ chăng ga trải giường điểm

xuyết hoa văn trên nền trắng trang nhã. Cô mỉm cười, bà Bùi quả là người có sở thích khác lạ, lúc nào bà cũng thích những điểm xuyết hoa văn

trên nền ga trải trắng nõn, lần đầu nhìn còn cảm thấy hay hay nhưng lâu

ngày mang đến cảm giác mệt mỏi cho thị giác của cô.

Cô bước đến đầu

giường, tháo ga phủ giường dệt bằng tơ tằm, lúc lướt qua Bùi Tử Mặc cô

cố ý ra sức kéo mạnh, ra ý bảo anh đứng dậy.

Bùi Tử Mặc trở mình, một tay nâng ga phủ giường lên, bàn tay kia gắng dùng sức kéo mạnh Đinh

Thần xuống giường. Anh cười ma mãnh đè lên người cô, ngón trỏ thon dài

gạt sợ tóc trên gương mặt cô, anh hỏi : « Thấy anh bị mẹ giáo huấn, em

rất vui phải không ? »

« Đâu có » Đinh Thần lắc đầu hòng che giấu cảm giác hoang mang trong nội tâm, cô nghiêng đầu nhìn về phía bức rèm cửa

sổ, từng nhành hoa tường vi hồng nhạt nhỏ nhắn xum xuê là đang nở rộ

trên bồn hoa vàng rực rỡ, khiến Đinh Thần láo cả mắt.

Bùi Tử Mặc nhẹ

nhàng nâng cằm cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nụ cười nơi khóe môi anh càng

thêm sâu sắc, nheo mắt, anh nói : « Bát canh mẹ hầm đầy đủ hương liệu

gia vị, có điều chẳng biết công hiệu ra sao, hay là chúng mình cùng nhau thử nghiệm nhé ? »

Đinh Thần run lẩy bẩy, bàn tay cô vặn góc ga phủ theo phản xạ, cô lắp bắp hỏi : « Anh, anh muốn làm gì hả ? »

Bùi Tử Mặc cất tiếng cười vang : « Đương nhiên là anh làm việc mà những đôi vợ chồng khác thường làm ! »

Đôi gò má Đinh Thần bỗng chốc đỏ ửng, kết hôn lâu như vậy, cả hai tuy đã

gắng sức làm nhiệm vụ vợ chồng lần đầu tiên lĩnh hội sự niềm nở nhiệt

tình của Bùi Tử Mặc vẫn khiến cô rất đỗi không quen.

Cô khó chịu xoay lưng nhích người sang một bên liền bị Bùi Tử Mặc giữ rịt lại, môi anh

cập sát lại, mặt vùi trước cổ cô, trầm giọng anh nói : « Đừng cử động »

Đinh Thần toàn thân cứng đờ không nhúc nhích. Một lúc sau, cô cảm nhận nụ hôn của Bùi Tử Mặc bên tai bèn ngoan ngoãn nhắm mắt


XtGem Forum catalog