
c trầm lằng khiến con tim Đinh Thần xao động, cô sững sờ nhất
thời quên khuấy mất mục đích gọi điện thoại cho anh.
“ Sao thế ? ”. Bùi Tử Mặc hỏi.
“ À ! ”. Đinh Thần sực tỉnh nói : “ Sáng nay, em quên không nói với anh, hôm qua mẹ gọi điện bảo em và anh tối nay về nhà ăn cơm ! ”.
” Được thôi ! ”. Bùi Tử Mặc trả lời ngắn gọn. « Hay là em lái xe đến đón anh ? »
” Vâng, khoảng 6 giờ em đến nơi. ”
“Được”
Gập điện thoại, Đinh Thần thở dài. Cô không biết vợ chòng nhà người ta
thường nói với nhau những gì trong điện thoại nhưng cô chắc chắn một
điều sẽ không giống với cách nói chuyện của hai người.
Năm giờ mười lăm phút, Đinh Thần có mặt, chưa đầy hai phút thì cô
trông thấy Bùi Tử Mặc hai tay đút vào túi áo măng tô, ung dung nhàn nhã tiến lại gần.
Chiếc áo măng tô ngắn da cừu màu đen này là quà Giáng
Sinh năm ngoái Đinh Thần tặng anh, tô điểm vóc dáng đầy đặn sung mãn
hoàn hảo không chút tì vết, đôi chân suôn thẳng của anh trong chiếc quần tây Armani xám tro lông cừu. Cô cúi đầu mỉm cười, con mắt chọn đồ của
cô quả nhiên vẫn còn tốt chán.
Cô làm ngơ trước bao ánh mắt vụng trộm đưa tình của những cô gái xung quanh mà chỉ chăm chú nhìn anh, nỗi kỳ
vọng thấp thoáng len lỏi nơi đáy lòng.
« Đi thôi ». Bùi Tử Mặc mở cửa xe, anh ngồi ngay vào vị trí ghế phụ, Đinh Thần chợt cảm thấy đôi chút áp lực đè nén.
Cô khởi động máy, lái xe hòa vào dòng xe đông đúc.
Cả hai lặng im hồi lâu, Bùi Tử Mặc bất giác cảm thấy nhàm chán, anh đưa tay bật dàn loa trên xe.
Giai điệu quen thuộc của ca khúc « Đáng tiêc không phải là anh » khiến anh
bỗng chốc đờ đẫn, khi làn điệu nhạc dạo đầu vang lên, anh thản nhiên
giảm âm lượng : « Thì ra em cũng nghe nhạc của Lương Tịnh Như ». Giọng
điệu hết sức thoải mái, anh tựa người vào lưng ghế.
« Địa của Diệp Tử tặng em, cô ấy còn nói ca khúc này từng vang bóng một thời, trở thành
bản nhạc mà cô ấy thường xuyên chọn mối khi hát karaoke, em cũng rất
thích nên nghe đi nghe lại mãi. » Đinh Thần lần đầu tiên nói nhiều lời
với anh đến vậy, nhưng đến khi cô thấy Bùi Tử Mặc tựa người vào ghế,
khép hờ đôi mắt thì cô lập tức im lặng.
Ở trước mặt Bùi Tử Mặc, xưa
nay Đinh Thần đều lặng lẽ kiệm lời, vậy mà hôm nay chẳng rõ cô bị làm
sao, từ sáng đến giờ dường như mọi chuyện thay đổi khác thường, cô chẳng thể nói rõ bất thường ở chô nào, chỉ cảm thấy bản thân rơi vào trạng
thái bối rối, lúng túng.
Bùi Tử Mặc mỉm cười, dù đang nhắm nghiền mắt thì anh vẫn có thể hồi tưởng lại một cách rõ ràng những hình ảnh dịu
dàng ấm áp đã qua.
Giao thông trên phố ùn tắc, cả đoạn đường xe chạy
rồi dừng, hai người lặng im chẳng nói chẳng rằng. Trong không gian
khoang xe khép kín, bầu không khí năng trĩu ngột ngạt.
Đinh Thần hạ
cửa sổ xe, luồng gió lạnh thấu xương luồn vào khiến đầu óc cô dần tỉnh
táo trở lại .Tận đáy lòng, cô không ngừng cười nhạo chính mình : Đinh
Thần ơi là Đinh Thần, mi tưởng rằng mi và anh ấy kết hôn thì mi sẽ được
anh ấy đón nhận sao ? Mi đừng hy vọng hão huyền nữa.
Cô nhớ đến cuộc
hôn nhân vội vã của cả hai cùng những lời anh nói với cô tối hôm đó : «
Anh cần thời gian, xi em đừng miễn cưỡng anh ! »
Hốc mắt cô hơi ươn
ướt vì câu nói này của anh, cô vốn chưa từng ép buộc anh làm bất cứ việc gì anh không thích, thậm chí còn dung túng cho việc anh hết lần này đến lần khác về nhà trễ. Cô chờ đợi, đợi đến ngày anh một lòng một dạ yêu
cô như cô đem lòng yêu anh.
« Đèn xanh rồi kìa ! » Bùi Tử Mặc ngồi
bên ghế phụ lên tiếng nhắc nhở, Đinh Thần liền phản ứng, tiếng còi sau
xe ngân vang trầm bổng từng đợt vọng lại.
« Sao tâm hồn treo ngược
cành cây thế ? Em không khỏe ư ? » Bùi Tử Mặc nghiêng người, hỏi giọng
lo lắng : « Hay để anh lái, em nghỉ một lát ? »
« Không sao đâu, sắp
đến nơi rồi ! ». Đinh Thần lắc đầu, cho xe rẽ ngoặt sau con phố lớn, hít một hơi thật sâu, cô nới lỏng bàn tay đang siết chặt vô lăng.
« Vậy em đóng cửa sổ lại đi ! ». Bùi Tử Mặc nhắc nhở : « Coi chừng cảm lạnh ! »
« Vâng »
Cánh cổng Cổ Vận Phường khoáng đạt rộng mở ngay trước mắt. Rốt cuocj thì
Đinh Thần cũng có thể thoát khỏi bầu không khí nặng trĩu trong xe.
Cổ Vận Phường là khu biệt thự kiểu Trung Hoa mang đậm phong cách trữ tình
Giang Nam lâm viên, bố mẹ Bùi Tử Mặc sống tại ngôi nhà nhỏ ba tầng với
mái sừng cong cong.
Đinh Thần dừng xe, mở cửa xe bước xuống.
Bùi Tử Mặc theo sau cô bước lên bậc thềm, dõi mắt nhìn theo bóng dáng thanh mảnh của cô, anh nở nụ cười.
Mẹ Bùi Tử Mặc với đôi mắt híp vòng cung thon dài, mỗi khi bà cười rộ
trông bà giống hệt Bùi Tử Mặc, vóc dáng bà thon thả, thanh mảnh, mái tóc uốn lọn xõa dài sau gáy, bà mang đôi dép lê tinh xảo được dệt bằng tơ
tằm bước ra từ phòng bếp đón Đinh Thần và Bùi Tử Mặc.
« Thần Thần, Tử Mặc, các con đến rồi đấy à ! ». Bà bước đến trước thân thiện giữ chặt
lấy bàn tay Đinh Thần kéo cô bước vào phòng khách, bà nói : « Vài ngày
trước, bạn chiến hữu của bố con mang hai con gà nòi nuôi thả đến biếu
nhà mình, mẹ hầm canh cả buổi chiều, giờ đã có thể ăn rồi »
Bà ấn Đinh Thần ngồi vào bàn ăn, nồi canh gà to thơm phức đặt ngay gi