
n nữa.
Thuấn Nhân vừa tới nơi đã khóa chặt cửa phòng bệnh.
Không ai biết được một mình cô cùng với người chồng đang trong tình trạng ngàn
cân treo sợi tóc ấy muốn làm gì. Cô không nói chuyện với bất kỳ ai, cũng không
có tâm trạng nào khác, ngày đêm túc trực bên giường bệnh. Cho tới khi Thời Hân
bắt đầu nghi ngờ người phụ nữ này chính là một bệnh nhân đáng lo ngại, ông ta
gọi bác sĩ, y tá đến lôi cô đi. Đến lúc đó, Thuấn Nhân mới gào lên trong nỗi
căm giận, cứ như thể đám người kia đang lôi cô đi đến đoạn đầu đài.
“Tôi phải ở bên cạnh anh ấy”, cô nói lớn. “Tôi phải ở
bên cạnh anh ấy!”
Lúc này, Tử Chấn vẫn đang hôn mê. Bảc sĩ tiến hành
phẫu thuật lần hai nhưng lần này xuất hiện những hiện tượng khiến bác sĩ cũng
phải bó tay, tim mạch suy yếu, dạ dày chảy máu, hệ thống hô hấp tắc nghẽn, vết
thương nặng khiến tiểu cầu giảm mạnh... Bác sĩ tiêm trực tiếp vào tim Tử Chấn,
rồi đi ra ngoài phòng phẫu thuật, tỏ ý người nhà có thể vào thăm được rồi.
Đây là một hành động ngược lại với quy định, Thời Hân
hiểu ý bác sĩ muốn nói, lặng người đứng ở một góc. Thuấn Nhân lợi dụng lúc mọi
người không đế ý, liền xông vào trong phòng mổ.
Da của Từ Chấn không còn hồng hào nữa, bàn tay anh
lạnh như giữa tiết trời mùa đông. Thuấn Nhân không tìm thấy cảm giác ấm áp ngày
nào, cô nhận ra ánh mắt của anh, trong ánh mắt ấy không hề thay đổi.
Cô sợ hãi nắm chặt lấy tay Tử Chấn, lắp bắp nói: “Anh
không sao chứ? Thạch Tử, anh nói đi, được không?”
Hơi thở của Tử Chấn rất yếu, anh rất muốn an ủi Thuấn
Nhân, muốn lau đi hai hàng nước mắt đang chảy dài trên má Thuấn Nhân, anh đang
cố gồng mình với chút sức lực còn sót lại, dù chỉ một chút thôi, để người phụ
nữ anh yêu cảm thấy vui. Mồ hôi trên trán Tử Chấn chảy xuống, Thuấn Nhân vội
lau đi. Cơn đau đớn không thể diễn tả thành lời đang hành hạ, anh thở rất khó
khăn, Thuấn Nhân thấy mình không thể đứng đó nhìn được nữa.
“Không có túi oxy à?” Cô vừa khóc, vừa nói với cô y tá
đang đứng bên cạnh: “Tôi muốn giúp anh ấy.”
Y tá vội đi lấy túi oxy tới. Thuấn Nhân hôn lên thái
dương Tử Chấn, thái dương ấy vẫn ấm áp. Thuấn Nhân nói nhỏ vào tai anh: “Thạch
Tử, anh đã hứa với em rồi mà, anh phải dẫn em đi thăm Thiên An Môn. Một mình em
đến đó mấy lần rồi, khi nào anh mới dẫn em đi? Thạch Tử, anh phải sống để che
chở cho em, bởi vì trên đời này, ẹm chỉ quen có mình anh thôi.”
Mắt Tử Chấn sắp không mở được nữa, huyết quản sắp bị
ngủ say, trái tim sắp ngủ say, ý thức cũng sắp ngủ say rồi. Giữa ranh giới của
hôn mê và thức tỉnh, anh biết Thuấn Nhân đang khóc; cũng biết mình sắp phải đi
đến một nơi rất xa. Anh không nói được, cũng không có cách nào ra hiệu cho cô,
chỉ có thể nghĩ trong đầu, đừng buông tay, cứ nắm chặt như thế, anh sẽ quay về
từ thế giới xa xôi đó, nhất định sẽ quay về, nhất định!
Thuấn Nhân nắm chặt lấy tay anh, đặt lên ngực mình, cô
tin rằng Tử Chấn cảm nhận được trái tim khoẻ mạnh của cô đang đập. Anh đã từng
cứu cô ra khỏi ranh giới giữa sự sống và cái chết để quay về với thế giới này.
Bây giờ, cô phải dùng ý trí và niềm tin của mình để cướp anh từ tay thần Chết.
Từng giây từng phút trôi đi, cô ngồi im lặng bên bàn
mổ, nhìn chằm chằm vào bàn tay lạnh băng của Tử Chấn, cho đến khi cô kêu lên
sung sướng: “Tay anh ấy ấm lên rồi! Thật đấy! Mạch đập trở lại rồi! Cô nhìn
này, rõ ràng đập lại rồi!”
Y tá thấy được kỳ tích đó liền lao đi như một cơn gió,
gọi bác sĩ tới.
An An ngồi chờ ở cửa phòng bệnh. Không khí vắng vẻ bao
trùm lên hành lang bệnh viện. Nét mặt An An bình thản nhưng không giấu nỗi sự
buồn bã. Thuấn Nhân đi đến đứng trước mặt An An, An An cũng nhìn vào khuôn mặt
cô.
Hai người nhìn nhau chỉ mấy giây thôi, nhưng cũng đủ
để Thuấn Nhân cảm nhận được tình thân mà từ trước tới nay chưa hề có. Trong đôi
mắt ấy có lòng biết ơn, cũng có cả đau khổ, nhưng nhiều hơn là sự mệt mỏi sau
một giấc mộng bị tan vỡ.
“Nữa tháng trở lại đây, anh Tử Chấn như sống trong địa
ngục, liên tục hôn mê, phẫu thuật, rồi lại
sốt cao, nhưng anh ấy vẫn sống, vì sao anh ấy lại chịu đựng đau khổ để tiếp tục
sống?” An An thở dài: “Chị dâu, em gọi chị là chị dâu nhé?”
Thuấn Nhân nở nụ cười trìu mếm đáp lại An An. Thời Hân
từ phòng bệnh đi ra, nói với Thuấn Nhân: “Chúng ta phải nói chuyện. Bố không có
ý kiến về cuộc hôn nhân giữa con và Tử Chấn, nhưng là một người con dâu, con
phải có nghĩa vụ giúp bố khuyên chồng nghe lời của bậc tiền bối. Tử Chấn phải
quay lại công ty làm việc.”
Có rất nhiều bước ngoặc bất ngờ trong cuộc đời. Thuấn
Nhân đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng cô không thể ngờ được, chỉ trong một thời
gian ngắn, núi được san bằng và tới đích thuận lợi như vậy. Cô nói: “Công ty
kinh doanh đồ cổ, sao Tử Chấn không muốn làm việc ở đó?”
“Phải đấy, bố cũng không thể hiểu nỗi. Điều đó con
phải đi nói chuyện với nó. Nó quá bảo thủ, nó làm bố rất đau lòng.”
Thuấn Nhân đi vào phòng bệnh, Tử Chấn dần tỉnh lại, cô
ôm anh vào lòng. Tử Chấn hơi ngước lên nhìn Thuấn Nhân, cô cũng cuối xuống, mũi
họ chạm nhau, Thuấn Nhân nói: “Em đổi chuông điện thoạ