pacman, rainbows, and roller s
Nếu Chỉ Là Thoáng Qua

Nếu Chỉ Là Thoáng Qua

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323174

Bình chọn: 9.5.00/10/317 lượt.

y giờ cô cũng chưa từng ôm ý nghĩ muốn dính dáng gì đến anh.

Thực ra thì cũng có gì đâu nào? Chẳng qua chỉ là một cuộc tình một đêm

mà thôi! Không phải cô phóng túng gì, thực ra đó là lần đầu tiên của cô. Chỉ có điều hôm đó là ngày giỗ cha, hàng năm đến ngày này cô đều cảm

thấy rất đau khổ, đặc biệt là sau khi nói chuyện điện thoại với mẹ. Cô

chỉ muốn về nhà ngay tức khắc, ăn hoành thánh mẹ nấu, gặm bánh tét mẹ

làm. Khi uống rượu, cô chỉ muốn uống cho thật say, nhưng lúc được anh

đưa về nhà, cô đã tỉnh táo chút ít. Chỉ thấy mình sao mà cô quạnh, mà

đơn độc, khao khát một chỗ dựa, cũng giống như dây tơ hồng quấn lấy đại

thụ để mượn chút sức sống. Cho nên nếu nói là anh lợi dụng cô, thà rằng

cứ nói cô cố tình dính lấy anh. Vả lại số bạn gái của anh chắc cũng phải xếp đủ mấy vòng tròn lớn, Triệu Tử Mặc cô thì là cái gì chứ? Làm chuyện gì cũng phải biết lượng sức mình – cô rất rành đạo lý đó.

Một hai

tháng sau, Phính Đình đánh điện tới: “Sao cậu lại mất tăm mất tích nữa

rồi? Chẳng thèm liên lạc gì với tớ cả. Tớ mới đi châu Âu một chuyến nên

dạo này không liên lạc với cậu được, nhưng chẳng lẽ cậu không biết gọi

cho tớ hay sao? Không thèm nhìn mặt tớ nữa à?” Thế là họ nối lại liên

lạc.

Lần gặp lại, trong tay anh ôm một cô nàng sắc nước hương trời. Anh chỉ ngẩng đầu

liếc cô một cái rồi thôi, đến cả một nụ cười mỉm cũng chẳng có. Vậy nên

cô cũng không qua chào hỏi. Cả đoàn người đông đúc cười cười nói nói,

tranh cãi nhặng xị, đến lúc quay lại đã chẳng thấy bóng dáng anh cùng cô nàng kia đâu, có lẽ là đi nơi nào đó vui vẻ rồi. Người đưa cô về còn

nói đùa: “Thằng cha đó không biết làm gì mà vội thế, làm như không giải

phóng được là hắn xỉu ngay tại chỗ không bằng ấy!”

Về nhà tắm

rửa xong xuôi thì cũng đã trễ. Dạo này trời lạnh, chui vào trong chăn ấm là cô chỉ muốn ngủ. Đang mơ mơ màng màng tiến vào giấc mộng, chợt nghe

có tiếng chuông điện thoại. Quờ quạng mãi trên đầu giường cũng không sờ

trúng nên cô hậm hực nói: “Chẳng biết thằng cha ngoại quốc chết dẫm nào

đây, cứ thích đi phá giấc mộng đẹp của người ta!” Làm nghề xuất nhập

khẩu, có một điểm mà cô đành cắn răng chịu đựng: lúc người ta ngủ thì cô đi làm, còn lúc người ta làm thì lại đến giờ ngủ của cô. Vậy mới nói,

kiếm được một miếng cơm cũng chẳng dễ dàng gì! Có điều dối thì nói mãi

cũng trôi, có một hôm mẹ cô gọi điện tới hỏi công việc có vất vả không,

cô nhanh nhảu đáp liền: “Vất vả gì đâu hả mẹ, con chỉ đi theo phiên dịch cho người ta thôi mà.” Chỉ cần làm cho mẹ yên tâm, dù phải nói dối cũng cứ coi như là công đức vậy.

Chuông reo

thêm vài lần, nhưng chắc đoán chừng đối phương không bắt máy nên im

luôn. Không còn phải lần mò tìm điện thoại trong bóng tối nữa nên cô thư thái chìm luôn vào giấc ngủ. Hôm sau mở máy, thấy một số lạ, cô cũng

chẳng bận lòng nữa.

Trầy trật mãi mới giải quyết xong vụ của ông khách người Đức, cô mở xấp hóa

đơn đặt hàng ra cầm lấy tiền thưởng, lòng cực kỳ phấn chấn. Sau khi gọi

điện về nghe mẹ nói thao thao một hồi, nỗi nhớ trong lòng mới có chút

nguôi ngoai. Cô thầm nghĩ, phải về nhà sơm sớm mua chút đồ gì đó ngon

ngon ủy lạo mình mới được. Tử Mặc thuộc tuýp con gái thành thị hiện đại, nhưng vẫn biết nấu ăn, hơn nữa do khẩu vị của miền Bắc nặng hơn miền

Nam nên cô cũng không thích đi ăn ở ngoài. “Mỗi ngày làm thêm giờ toàn

phải ăn vội ăn vàng mấy thứ thức ăn nhanh, nhưng hôm nay thì khác – hôm

nay tâm trạng mình rất vui, tí nữa về sẽ xuống bếp nấu mấy món quê

hương, haha, mới nghĩ đến đó thôi đã thấy thèm nhỏ nước miếng rồi!”

Thị trấn nhỏ quê cô, sông nước mênh mang, nên dĩ nhiên trên bàn ăn không thể thiếu

món cá. Cha cô rành nhất ngón nướng cá, món sở trường của ông là canh cá trích nấu cùng chân giò hun khói, nấm hương, và đậu hũ. Cứ chiên sơ cá

qua dầu sôi, sau đó bỏ gừng và thêm chút rượu vàng (đặc sản truyền thống của Giang Nam, còn được gọi là rượu gia vị), đổ thêm nước sôi vào, chặt chân giò hun khói và xắt nhỏ nấm hương ra rồi dùng lửa nhỏ nấu cho đến

khi canh có màu trắng đục như sữa, sau đó mới cho đậu hũ vào. Lúc bắc

nồi ra lại cho thêm chút hành lá. Nhìn nồi canh xanh xanh đỏ đỏ trắng

trắng, trọn hương vẹn sắc, sẽ khiến người ta không kềm được nước miếng.

Mỗi lần cha nấu món này, cô đều ăn được cả hai bát cơm đầy. Hồi bé cô

chỉ thích đứng ở cửa phòng bếp nhìn cha nấu chứ không hề có ý học, nhưng rồi cũng biết cách nấu tự lúc nào không hay. Trong trí nhớ của cô, mùi

thơm phưng phức của cá chiên, với nồi canh bốc hơi nghi ngút, bao giờ

cũng là ngon nhất, tốt đẹp nhất. Giờ đây hồi tưởng lại, cũng chỉ có

chúng là còn mang theo hương vị thời thơ ấu của cô mà thôi…

Không đợi

cho đến lúc cô tan việc, Phính Đình đã gọi điện tới: “Hết giờ làm chưa?

Đi ăn với tớ nhé.” Một tay cô cầm điện thoại, tay kia huơ huơ viết lên

không khí cho Trầm Tiểu Giai nội dung của bản fax: “Đi ăn à? Không được

đâu, hôm nay tớ phải về nhà ăn rồi.” “Về nhà? Ở nhà có ai chờ cậu sao?”

Phính Đình cười hỏi, hơi hơi đổi giọng. Cô đang bận rộn máy tay múa chân nên không nghe rõ lắm : “Ở nhà có ai