
ông ngớt,
cũng có mấy bận anh nhận điện thoại xong liền đi ngay. Cô cũng tự biết
mình không có bản lĩnh cao đến mức Giang thiếu phải vì mình mà rời bỏ
khu rừng lắm hoa nhiều mật kia. Trên TV hay tiểu thuyết hay có những
nhân vật công tử đa tình vì người mình yêu mà vứt bỏ kiếp sống phong
lưu, rồi toàn tâm toàn ý với cô ta, nhưng thực ra hơn phân nửa những thứ đó đều là để lừa gạt các cô nữ sinh ngây thơ cả, có bao nhiêu là thật
đâu! Không phải trên đời này không có người đàn ông nào như thế, nhưng
rất hiếm, muốn gặp được còn khó hơn là trúng giải độc đắc nữa. Thôi thì
chuyện giữa anh và cô đành đi tới đâu hay tới đó vậy.
Anh vung tay rất hào phóng, từ đó đến nay cô chưa khi nào chú ý điều này, nhưng hôm
đó dọn dẹp lại phòng cô mới biết anh mua toàn đồ xịn cho mình. Có nữ
trang, có áo váy, cũng có cả túi xách. Thường thì cô chỉ nhận lấy rồi để ngay sang một bên, nên đến tận hôm nay mới phát hiện ra. Người có tiền
đúng là sướng thật, chỉ một bộ quần áo hay một chiếc vòng trang sức thôi cũng có giá bằng cả tháng lương của cô rồi. Cũng khỏi cần mượn ai nói
cho cô biết hiệu túi xách đó là gì – tuy kiến thức nông cạn nhưng cô
cũng biết chiếc túi LV được tung ra thị trường với số lượng cực kỳ hạn
chế kia chẳng phải ai cũng mua được, huống chi là một nhân viên tầm tầm
như cô. Tuy cô có yêu tiền, nhưng tuyệt đối không tham. Những thứ này,
cô biết mình không đủ khả năng để có, còn chưa nói đến chuyện người ta
thấy sẽ đàm tiếu nữa. Dư luận rất đáng sợ, cô đầu nhỏ sao đội vừa nón to đây…
Cô sống xa mẹ, thường thì cả năm hai mẹ con gặp nhau không quá một hai
lần. Vì thế cho nên ngay từ thời đi học, cô đã lập ra một ước định bất
thành văn: mỗi cuối tuần đều đánh một cuộc điện thoại thật dài về nhà.
Một mặt là hai mẹ con có thể an ủi lẫn nhau mỗi khi kể lể nỗi khổ nhớ
nhung, mặt khác cũng tiện cống hiến chút đỉnh cho ngành điện tín của
Trung Quốc, mà điều đó cũng đồng nghĩa với việc đóng góp cho sự tăng
trưởng của nền kinh tế quốc dân không phẩy không không… không mấy phần
trăm, cũng đâu phải là nhỏ…
Hôm nay
trong điện thoại, mẹ cô càng thao thao bất tuyệt như nước Hoàng Hà.
Trước đây mỗi lần nghe đến câu này – mà thực sự thì cô đã nghe nhiều lần lắm rồi – tai cô tự động sinh ra một lớp màng lọc, vô thức bỏ qua nó;
nhưng hôm nay hành động của mẹ khiến cô không thể dùng câu nào khác để
hình dung nữa. Chốt lại thì, chuyện mẹ cô nói cũng chỉ xoay quanh việc
bà quen một người đồng hương, mà người đó lại có một người con trai, tên họ là gì, công tác ở đâu, rồi mẹ đã cho người ta số điện thoại của cô
để có dịp nào tiện thì liên lạc… Đích thị là biến tướng của việc xem mắt mà!
Triệu Tử Mặc đau đầu nhất chính là vì vụ này. Từ khi cô mới ra trường xong, mẹ cô đã bắt đầu hữu tâm hay vô ý khơi gợi đến đề tài đó, cho tới năm nay thì
cái quyết tâm “không đạt mục đích thề không bỏ qua” của bà đã cực rõ
rồi. Nhưng loại chuyện này cũng phải tùy duyên, đâu thể gượng ép. Trước
đây, đối với những cuộc sắp xếp của bà, cô chỉ cần “binh tới tướng đỡ,
nước dâng đắp đê” cũng đủ để đối phó. Cứ gặp mặt, đi ăn vài lần, rồi sau đó viện cớ thoái thác là xong. Không phải cô không biết nỗi khổ tâm
của mẹ, nhưng đã nói đến chuyện yêu đương thì phải nhắc đến hai chữ
“duyên phận”. Đi xem mắt cứ như là thịt cá đã đặt trên thớt, mấy cân mấy lạng đều bị đem ra soi xét kỹ lưỡng – cô không muốn phải chịu đựng sự
giày vò đó.
Người mà mẹ
cô nhắc đến tên là Hình Lợi Phong. Ngay hôm sau anh ta đã gọi cho cô,
hẹn đi ăn cơm. Cô vẫn theo thói quen làm việc bình thường, tan tầm thì
cứ thế mà qua loa đến cuộc hẹn. Anh ta trông cũng khá, tuy xuất thân
trong một gia đình rất bình thường, nhưng nhờ khổ học mà thành tài, ở
anh toát ra một khí phách rất hiên ngang khi đứng trước mặt người khác.
Mà anh ta cũng là một người nhiệt tình, phải nói là vô cùng nhiệt tình
mới đúng – mới gặp mặt là anh ta đã “mở đài” rồi, chắc vì mối quan hệ
đồng hương mà chưa gì đã cảm thấy rất dễ dàng thân quen.
Địa điểm gặp mặt của họ là một nhà hàng Thượng Hải, được trang hoàng vô cùng tinh
tế, hoa lệ, trông cực kỳ sung túc và ấm cúng, nên chắc chắn cỡ sao
không nhỏ. Vì cả hai đều là người miền Nam nên khẩu vị cũng khá tương
tự nhau. Bữa ăn hôm nay rất vừa miệng, ngồi nghe anh ta hết kể từ thời
sự chính trị cho đến kinh tế tài chính, rồi lại chuyển sang giải trí, cô cực kỳ bội phục. Giờ đây cô đã nhìn anh ta với con mắt khác một chút,
trong lòng thầm nghĩ: nếu không thể thành người yêu thì thành bạn bè
cũng hay.
Giữa cuộc
hẹn, anh gọi tới: “Ở đâu vậy?” “Đang đi ăn.” Anh hỏi vô cùng bình thản:
“Cần anh đi đón không?” Liên lạc giữa cô và anh vốn lúc on lúc off, vì
thực sự thì mối quan hệ ấy không đáng để hai người dây dưa quá nhiều,
như thế sẽ khiến sau này khó cắt đứt. Thấm thía điều đó nên cô lên tiếng từ chối: “Không cần đâu, tự em sẽ an bài”. Đầu dây bên kia ừ một tiếng
rồi cúp máy.
Chiếc bàn
hai người đang ngồi kê sát ngay bức tường kính ở một tầng lầu thấp, nên
chỉ cần cúi đầu một cái đã có thể thấy dòng xe cộ dày đặc như n