
thức vuốt
ve hình cánh bướm. Nhưng cô biết nó không giống. Ngày đó ở thị trấn nhỏ
như vậy mà sắm sửa được đồ cũng đã là tiện nghi lắm rồi, vả lại mười mấy năm trước chén bát xù xì thô ráp hơn bây giờ nhiều… Nhưng trong trí nhớ cô, nó vẫn là thứ đẹp nhất, quý nhất. Bởi thời gian như nước chảy mây
trôi, đã qua đi thì chẳng thể nào lấy lại được…
Từ đó trở
đi, dù Phính Đình vẫn liên tục gọi điện tới rủ, nhưng cô đều một mực từ
chối. Tuy còn trẻ, nhưng cô cũng hiểu được thế nào là môn đăng hộ đối.
Đó là lời dạy của cha ông từ mấy ngàn năm trước truyền lại, nếu không
phải chân lý thì sao nó còn tồn tại được cho đến ngày hôm nay? Chung quy là cô không thể đi cùng đường với họ.
Mọi chuyện
rồi dần dần cũng lắng xuống. Cô phụ trách việc xuất nhập khẩu, ngày nào
cũng bận tới mức hoa mắt váng đầu. Tối hôm đó tâm trạng cô không vui,
mới bắt tay vào làm việc, Phính Đình lại gọi tới: “Tử Mặc… Cậu phải tới
cứu tớ… Tớ uống say rồi…” cô nàng líu lưỡi nói ra địa chỉ. Tử Mặc biết
chỗ đó, cô cũng đã tới mấy lần rồi.
Mới đẩy cửa
vào, đã thấy một bàn đầy người, tiệc cũng sắp tàn. Vừa thấy cô, Phính
Đình liền lảo đảo chạy tới: “Tới rồi à? Tử Mặc, giúp tớ tiếp rượu họ
đi.” Người đẹp quả đúng là người đẹp, đến cả uống say rồi vẫn còn đẹp
lung linh! Cô vội đỡ bạn ngồi xuống. Ngẩng đầu lên, bắt gặp anh như cười như không đang cầm một điếu thuốc đặt hờ lên khóe miệng, đáy mắt như nước hồ mùa thu nhìn thẳng vào cô, sâu đến khó lường.
Tửu lượng
của cô không tốt cho lắm, nhưng đối với một cô gái miền Nam thì uống
rượu cũng chẳng phải chuyện to tát gì. Đó là vì lúc còn bé, mỗi lần cha
uống rượu, ông thường đặt cô lên đùi, lấy đũa thấm thấm rượu cho cô nếm. Mỗi lần nhắc đến chuyện ấy, mẹ thường nói từ nhỏ cô đã dính lấy cha
rồi. Tuy sinh ra là con gái, nhưng cha vẫn nâng cô như nâng trứng. Lúc
cô ra đời, ở quê còn nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ, may mắn thay cha
cô không chịu ảnh hưởng của lối suy nghĩ cổ hủ đó. Lớn lên, mỗi lần ra
ngoài xã giao, cô uống rất chừng mực, lúc cảm thấy mình sắp say rồi thì
nhất định không đụng đến một giọt nào nữa.
Không biết
có phải từ chuyện đánh mạt chược bữa nọ không mà khi tàn tiệc, mọi người đều “thức thời” cáo lui, cuối cùng chỉ còn lại mỗi cô và anh. Chưa bao
giờ anh thấy cô uống nhiều đến vậy. Bình thường mỗi lần người khác muốn
kính cô thêm, cô đều cười cười chuyển đề tài, bắt buộc lắm mới nhấp môi
vài cái, nhưng hôm đó cô lại uống quá nhiều, mắt cô mê mang, đi cũng
không vững nữa. Trời đã vào thu, không khí rất dễ chịu, gió ùa qua cửa
xe vờn tóc cô bay bay. Cô và anh vẫn thế, chẳng có gì để nói với nhau.
Anh không nói, cô cũng chẳng mở miệng. Anh cất lời, cô cũng chỉ đáp lại
vài câu – Cô tuyệt đối không chủ động bắt chuyện.
Anh nửa dìu
nửa ôm cô về nhà. Phòng khách cực nhỏ, phòng gian cực nhỏ, phòng bếp
cũng chẳng kém gì, tất cả cộng lại còn chưa bằng một phòng ngủ của anh.
Tuy vậy, căn nhà trông cũng đầy đủ tiện nghi. Xuống bếp lấy cho cô ly
nước, anh mới phát hiện hình như cô rất thích bướm – chén, bát, đĩa của
cô cái nào cũng in hình bướm. Mang nước trở lại phòng, anh thấy cô vẫn
còn say mê man, cứ thì thầm những câu không rõ ràng: “Đừng cho con uống
thuốc, con chỉ muốn uống nước thôi. Mặc Mặc muốn uống nước…” Thì ra tâm
thức cô đang quay trở về những tháng ngày ở Giang Nam, nơi đã sớm ăn sâu vào tâm trí cô, ngay cả trong cơn mê. Lúc bé, mỗi lần cảm mạo, người
nóng bừng bừng, cha mẹ đều túc trực bên cạnh, hết cho cô uống thuốc rồi
lại uống nước. Đây là lần đầu tiên anh nghe được giọng điệu làm nũng của cô, trong lòng không khỏi rung động. Nghe đồn người Giang Nam ăn nói
dịu dàng dễ nghe, nhưng trước giờ chỉ nghe cô nói đặc sệt giọng Bắc Kinh chính gốc, đây cũng là lần đầu anh nghe được chất giọng miền Nam êm ái
của cô.
Anh đỡ cô
dựa vào người mình, cẩn thận đưa ly lên miệng cô. Người cô nhẹ nhàng,
mềm mại như bông. Cô uống cạn ly nước trong chớp nhoáng, nhưng dường như vẫn chưa thỏa cơn khát, liền vươn lưỡi ra liếm môi mấy cái. Đầu anh ong lên một tiếng, máu toàn thân như dồn hết lên đầu. Cô lại rất vô tư,
chậm rãi đổi tư thế trong lòng anh, rồi hai cánh môi mềm mại phớt qua cổ anh… Trong thoáng chốc, mọi thành trì trong anh đều sụp đổ. Không ngăn
được mình nữa, anh cúi xuống hôn cô mãnh liệt…
***
Thật ra cô
biết anh rời đi lúc nào. Sau nửa đêm, cô đã tỉnh rượu. Con người ta là
vậy – say rồi hồ đồ, mượn rượu thổi phồng lá gan, chuyện gì cũng có thể
làm, nhưng đến khi tỉnh, nó lại xẹp xuống một cách thảm hại… Cho nên cô
không biết làm gì hơn ngoài việc nằm im giả vờ ngủ, chẳng dám động đậy.
Trời hừng sáng anh mới rời đi, hình như anh đẩy cửa ra rồi sau đó lại
quay lại, chẳng biết để làm gì. Cô không có gan mở mắt đối diện anh, vẫn nằm im. Qua một hồi lâu, anh đóng cửa phòng đi ra, sau đó cô nghe thấy
tiếng cửa chính đóng lại, lúc này mới đinh ninh là người đã đi thật.
Anh không
liên lạc gì với cô, đương nhiên là cô cũng thế. Số điện thoại lần trước
Phính Đình cho không biết đã bị cô tiện tay nhét vào mớ giấy tờ nào rồi. Cho tới bâ