
hôi.
Nhớ năm đó
Phính Đình nổi danh là người đẹp tài hoa của khoa Ngoại ngữ, người theo
đuổi cô có thể xếp thành hàng dài từ ký túc xá đến tận trường. Có vài
cậu chàng muốn chiếm được ấn tượng tốt của người đẹp mà suốt 365 ngày,
ngày nào cũng bánh bao kèm bánh mì mang đến ký túc xá. Dù rằng cuối cùng người được hưởng lợi chính là tụi bạn cùng khoa, nhưng điều đó cũng nói lên Phính Đình có sức hút đến cỡ nào. Thật ra khi đó cô và Phính Đình
cũng không thân, quan hệ hai người chỉ là bạn bè cùng học chung một lớp. Một là vì phạm vi kết giao bạn bè của họ khác nhau, và cô cũng quá bận
đi làm, hai là vì họ không ở chung ký túc xá, cho nên bình thường tiếp
xúc cũng không nhiều. Chỉ có ấn tượng sâu sắc nhất là chuyến du lịch mà
lớp tổ chức vào năm cuối đến núi Thượng Phương, địa danh được người đời
ca tụng “Nam có Tô Hàng, Bắc có Thượng Phương.”,khi ấy lớp trưởng phân
cho họ ở chung một nhóm. Cũng thật trùng hợp, bình thường bên cạnh Phính Đình không ít ong bướm vờn quanh, nhưng hôm đó chân cô bị trật phải đi
cà nhắc, lại chẳng thấy bóng dáng một con ruồi. Vì tình bè bạn cùng lớp
mà cô vừa dìu vừa cõng Phính Đình xuống núi. Từ đó trở đi, cô nàng bắt
đầu thân thiện với cô hơn. Ngoài vẻ đẹp và tài năng ra, gia thế của
Phính Đình cũng không tệ. Cha mẹ cô là giáo sư của trường đại học địa
phương, cũng xếp vào dòng dõi thư hương, so ra thì gia cảnh hơn nhà
người khác rất nhiều. Nghĩ vậy, lòng cô xuất hiện một cảm giác lạnh lẽo
vô cớ.
Phính Đình
rúc vào một góc ghế, trông thật đáng thương. Cô xuống bếp rót cho bạn
một ly nước, rồi im lặng ngồi bên cạnh. Thật ra lúc này có nói gì đi nữa cũng vô dụng. Chuyện tình cảm, người trong cuộc đã không tìm được lối
đi, huống hồ gì người ngoài cuộc!
Tiếng nhạc nhè nhẹ vang lên, giai điệu “Everytime it rains” của Ace of Base…
Ngắm những đám mây ngoài cửa sổ,
Em biết cơn bão có thể đến bất cứ lúc nào,
Và con sấm kia khiến em sợ hãi,
Và em biết những giọt nước mắt đã rơi,
Sẽ chẳng thể nào ngừng lại được,
Anh hãy nhìn xem, giọt mưa đầu tiên đã rơi rồi,
Vì mỗi lần trời mưa,
Em tan thành ngàn mảnh,
Bao ký ức theo mưa ùa về,
Em cảm giác được anh…
Em chạm được vào anh….
Em chẳng thể nào quên,
Mỗi khi mưa về… người em ướt sũng,
Người hỡi… em vẫn mãi yêu anh,
Thời gian có trôi cũng chỉ làm tăng thêm nỗi nhớ,
Dẫu biết sẽ chẳng thể nào ta lại được bên nhau,
Sẽ chẳng thể tìm được ai khác tốt với em nhường ấy,
Nhưng em sẽ cố gắng không ngừng nghỉ,
Anh hãy nhìn xem, giọt mưa đầu tiên đã rơi rồi.
………………………………………………………….
Rất lâu sau, Phính Đình mới lặng lẽ nói: “Tử Mặc, tớ đau lòng, tớ khổ sở, nhưng
không phải vì cha mẹ Tôn Bình Hoa muốn anh ấy đi gặp gỡ người con gái
khác, mà là vì những tháng ngày hai đứa tớ từng thề non hẹn biển. Đến
tận bây giờ, anh ấy vẫn không thẳng thắn với tớ, muốn giấu diếm tớ. Thực ra anh ấy đã sớm biết sẽ như vậy rồi mà còn hứa hẹn. Còn tớ thì cũng
biết mà vẫn còn tin…”
Trong cuộc
sống này, có chuyện gì mà chưa từng xảy ra chứ… Phính Đình và Tôn Bình
Hoa, cô và anh, cũng chỉ là những nốt nhạc đơn lẻ trong bản nhạc cuộc
đời, vẫn không ngừng lặp đi lặp lại mà thôi. Chuyện đã đến nước này rồi, cần gì phải nghĩ nữa! Cô chỉ biết an ủi: “Có lẽ anh ấy sợ nói ra sẽ làm cậu đau lòng, cho nên định tìm cơ hội thích hợp mới nói.” Phính Đình
nhếch nhếch miệng, bật lên tiếng cười khổ: “Tử Mặc, cậu thông minh như
vậy, sao lại nghĩ không thông thế! Người chồng mà có lầm đường lạc lối
thì kẻ làm vợ mãi mãi vẫn là người biết sau cùng!” Cô không nói gì. Tôn
Bình Hoa chẳng quen biết gì với mình, cần gì phải đi nói hộ cho anh ta
chứ, chỉ cần xoa dịu Phính Đình được chút nào là hay chút ấy rồi! Lời
hứa của đàn ông thốt ra quá dễ dàng, chẳng đáng giá một xu, thà rằng
đừng hứa. Như anh vậy, chẳng có bất kỳ hứa hẹn gì với cô, bởi chưa bao
giờ nghĩ đến họ sẽ có tương lai!
Nửa đêm, cô
đột nhiên tỉnh giấc, nhìn đăm đăm lên chùm đèn kiểu châu Âu, thao thức
không ngủ được. Bên cạnh, anh vẫn đều đều thở sâu, chứng tỏ đang ngủ rất say, cánh tay dài gác lên người cô. Mới đầu cô không quen như vậy,
nhưng bây giờ có anh, cô mới có thể ngủ yên. Thì ra thói quen đáng sợ
đến nhường ấy!
Bỗng nhiên
cô rùng mình, thấy cả người mình như bị nhúng vào nước lạnh, thần chí
tỉnh táo vô cùng. Hóa ra mọi chuyện lại buồn cười như vậy, lại hoang
đường đến vậy… Hóa ra cuộc sống lại cũng có thể như vậy – hai người ôm
nhau thật chặt, cũng có thể xa lạ đến cực hạn, như anh và cô chẳng hạn.
Trời ơi! Sao cô lại để mình lạc vào một trò chơi hoang đường đến thế
này? Sao cô lại có thể lên giường với một người mà tám đời mình cũng
không với tới được, lại còn kéo dài hơn một năm nữa chứ? Mối quan hệ này xem ra vẫn chưa thể kết thúc trong một khoảng thời gian ngắn nữa. Nhưng thật ra cô hiểu rất rõ, dài hay ngắn gì thì cũng như nhau cả thôi… Chia tay vẫn là chia tay.
Nhẹ nhàng
đặt tay anh xuống, cô lặng lẽ ngồi dậy mặc quần áo, mò mẫm từng bước đi
ra ngoài, nhưng vì không phải nhà mình nên cô đụng phải một cái gì đó,
làm phát ra một tiếng vang nhỏ. Anh lơ mơ