
a.
Tôi biết, thế giới đầy những cuộc bầu cử gian lận. Ở đó, có
những lá phiếu không được tính. Nếu bạn biết lá phiếu của mình là vô nghĩa, hẳn
bạn không muốn đi bỏ phiếu hoặc không thực sự bỏ phiếu. Cũng như trong cuộc đời.
Một bữa ăn cho trẻ lang thang và hôm sau đứa bé tiếp tục đói. Quét vài đống rác
và hôm sau người ta tiếp tục xả. Nếu người ta tin rằng việc làm tốt của mình
không thực sự có ý nghĩa, không thể tạo nên một thay đổi khả dĩ cho tình cảnh,
người ta sẽ không muốn phí thời gian để thực hiện nó. Nếu ai đó tin cái Ác sẽ
thắng, họ sẽ không muốn đấu tranh cho cái Thiện.
Nhưng may mắn thay, tất cả chúng ta đều biết rằng cuộc chiến
chưa bao giờ kết thúc. Đó là lý do khiến chúng ta phải tự hỏi mình mỗi ngày:
Hôm qua ta đã bỏ phiếu cho ai? Hôm nay ta sẽ bỏ phiếu cho ai? Ta muốn ai chiến
thắng?
Chúng ta đang sống trên cùng một hành tinh. Chúng ta đang sống
chung thời đại. Một cuộc tồn tại vĩ đại. Mỗi hành tinh nhỏ mà chúng ta tương
tác với nhau đều tạo ra những lan truyền. Một đứt gãy nơi này có thể khiến nơi
khác rung chuyển. Một con động đất ở nơi này có thể dẫn đến cơn sóng thần ở nơi
khác. Theo cách đó, giọt nước mắt của bạn sẽ nuôi dưỡng lòng trắc ẩn nơi bạn,
và đánh thức lòng trắc ẩn nơi người khác.
Cái ác, cũng như sự chết, vẫn diễn ra rải rác khắp nơi, ngay
lúc này, kể cả khi ta không nhìn thấy nó. Bạn nhìn thấy nó thường xuyên, điều
đó chưa chắc có nghĩa là nó nhiều hơn. Bạn không nhìn thấy nó, cũng chưa hẳn là
nó đã ít đi. Và giảm thiểu cái ác, xoa dịu tổn thương, không chỉ là nghĩa vụ của
một đất nước, một thế hệ, một nền giáo dục riêng lẻ mà mãi mãi là vấn đề của
toàn nhân loại, và đồng thời của từng con người một, trong từng giây ta sống.
Có lẽ, không có cuộc “tranh cử” nào công bằng và sòng phẳng
hơn cuộc đua giữa Thiện và Ác. Chúng ta không biết cuộc tranh đua sẽ kéo dài
bao lâu nhưng chắc chắn ở đó mỗi lá phiếu đều được tính. Giọt nước mắt và nụ cười
của ta được tính. Sự phẫn nộ hay thờ ơ của ta được tính. Mỗi hành vi của ta đều
được tính.
Điều ta làm hôm nay, ngay lúc này, hoàn toàn có thể trở
thành lá phiếu quyết định.
Khi ấy, một người đàn ông sẽ ra đời
Phải làm gì đây khi cô bạn gái mình đang để ý ngang nhiên
“phán” rằng bạn là chàng trai “đã thành niên mà chưa trưởng thành”, trong khi
cô ấy chào đời sau bạn tới… mười ba tháng? Đau quá!
Phải, tôi hiểu bạn. Đau lắm!
Đối với nam giới, được công nhận là “đã trưởng thành” chính
là thành công đầu tiên cần phải đạt được, trước mọi thành công khác. Nghĩa là
anh phải trở thành “một người đàn ông chân chính” trước khi trở thành bất cứ thứ
gì khác trong đời.
Họa sĩ Nguyễn Đình Đăng, cũng là một nhà khoa học Việt sống
tại Nhật đã viết về ngày trưởng thành của con trai mình như thế này:
“Trong ngày trưởng thành, các bạn Nhật của con đeo cà vạt, vận
kimono, tập trung tại tòa thị chính, nghe ông thị trưởng giảng đạo dức. Sau đó
chúng kéo nhau đi Shibuya và Harajuku, hát karaoke, rồi uống rượu say khướt.
Trong ngày trưởng thành, ký túc xá của con chìm trong đêm rét buốt, tuyết dày một
mét phủ ngoài sân. Con ngồi trong phòng, trước laptop, thiết kế một tòa nhà dựng
trên sa mạc Sahara”.
Đối với người này, sự trưởng thành nghĩa là được phép uống
rượu say khướt, còn với người khác, nó nghĩa là bắt đầu hiện thực hóa một ước
mơ.
Với bạn thì trưởng thành nghĩa là gì?
Thật tiếc là chúng ta không có một lễ trưởng thành như Nhật
Bản và Hàn Quốc. Mười bốn tuổi, chúng ta có quyền làm chứng minh thư. Mười tám
tuổi, được đi bầu cử và có đầy đủ quyền công dân. Mặc dù vậy, không có ai nghiễm
nhiên được công nhận là đã trưởng thành vào tuổi mười tám. Cũng không ai làm lễ
vào ngày nhận chứng minh thư hay lần đầu tiên đi bầu cử. Có phải vì không có dấu
mốc rõ rệt nên chúng ta không có sự khao khát trưởng thành cũng như khao khát
khẳng định sự trưởng thành của mình? Và vì thế mà có không ít thanh niên đến kỳ
thi đại học vẫn không biết mình muốn học ngành gì. Tốt nghiệp xong vẫn không biết
mình có ưa thích nghề này không. Bị công an giao thông phạt thì thưa rằng em
không biết luật quy định như vậy. Và rất nhiều người khác dù đã vượt xa cái tuổi
18 mà vẫn hành xử như trẻ con.
Để chứng tỏ sự trưởng thành, bạn có thể học cách hành xử giống
như những người trưởng thành. Tuy nhiên, trưởng thành không phải là để chứng tỏ.
Thật ra, trưởng thành không phải là một thành tích có thể đạt được qua một đêm,
mà là một quá trình diễn ra suốt cuộc đời. Chúng ta đạt đến sự trưởng thành ở từng
khía cạnh khác nhau vào một thời điểm khác nhau trong cuộc sống. Có thể bạn trưởng
thành trong chi tiêu ở tuổi lên mười, khi đã biết trân trọng từng đồng bạc mẹ
cho. Có thể bạn trưởng thành trong ứng xử ở tuổi mười lăm, khi biết tôn trọng
người đối diện. Nhưng có thể đến năm ba mươi tuổi, bạn vẫn chưa trưởng thành về
tình cảm, nếu còn tin rằng tình yêu không thể chỉ được cảm nhận mà luôn cần phải
được chứng minh…
Dù sao thì việc bị gán cho cái mác “thanh niên mà chưa trưởng
thành” là thất bại đáng buồn đối với bất cứ ai. T