Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Nếu Anh Nói Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325313

Bình chọn: 10.00/10/531 lượt.

ắt rơi xuống lòng bàn tay cô. Ký ức đã nằm sâu trong

trái tim cô giờ thức dậy, vết thương chưa đóng vảy đau thương lại nứt

ra. Ai biết được cô đã yêu Quân An bao nhiêu năm? Có ai hiểu được sự đau khổ bi thương, hối tiếc, hận thù của cô lớn đến thế nào khi không được

nhìn mặt Quân An lần cuối cùng trước khi anh chết?

“Em… Đến bây giờ em vẫn chưa quên được Quân An?” Hứa Nhiên đau khổ

ngồi trên giường, đây là lần đầu tiên Hứa Lâm không hề do dự bày tỏ sự

bi thương và tuyệt vọng của cô trước mặt anh. Năm năm trước, khi anh từ

nước ngoài trở về, Quân An đã mất được mấy tháng, Hứa Lâm mặc dù tinh

thần xuống dốc, nhưng anh không ngờ trái tim cô bị tổn thương nặng nề

như vậy.

“Quên?” Hứa Lâm bật cười nhưng những giọt nước mắt khiến cho người

khác đau lòng. “Quân An chết rồi, Phi Phi sẽ quên anh ấy sao? Nếu Phi

Phi chết, anh sẽ quên Phi Phi sao? Tình cảm của họ mới được mấy năm. Em

yêu Quân An, yêu bao nhiêu, anh biết không?”

Hứa Nhiên im lặng, lấy khăn giấy trên bàn đưa cho cô, đối diện với

Hứa Lâm thế này, anh thực sự không biết đổ lỗi như thế nào và đổ lỗi cho ai. Hứa Lâm lấy khăn giấy lau nước mắt, một lúc sau mới bình tĩnh nói:

“Năm năm trước, em thực sự đã đi tìm Phi Phi, muốn cô ấy tìm cách để anh rời xa cô ấy. Bố mẹ chỉ có anh là con trai, lẽ nào anh muốn bố mẹ nếm

trải cảm giác người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh? Anh đã nghĩ tới chưa, tại

sao Phi Phi có thể dễ dàng đồng ý với em? Tại sao cô ấy có thể nói ra

những lời hận thù với anh như vậy? Những lời đó có thể do cô ấy tự nghĩ

ra? Anh, cô ấy và anh không thể cùng nhau, không thể, anh hiểu không? Cô ấy đã là một người chết, ngày Quân An chết, cô ấy đã chết cùng Quân An. Cô ấy không thể yêu bất kỳ người đàn ông nào nữa. Cho nên năm đó, ép

anh phải rời đi chính là cô ấy, không phải em.”

Hứa Nhiên ngây người, nghe xong anh mới từ từ hỏi: “Vậy năm năm trước người lừa anh nói cô ấy đã bỏ đi, rốt cuộc là em hay là cô ấy?”

“Là cô ấy muốn em lừa anh.” Hứa Lâm bình tĩnh trả lời xong, đứng dậy

kéo cửa. “Anh, Phi Phi có một lời không dối anh, cô ấy nhìn thấy anh,

thực sự chỉ cảm thấy đau khổ! Cho nên anh đừng cố chấp nữa. Anh nên

biết, trên thế giới này, có thứ tình cảm chính xác là có duyên nhưng

không có phận.”

Có duyên nhưng không có phận? Cô ấy nhìn thấy anh, thực sự chỉ cảm thấy đau khổ?

Cánh cửa từ từ khép lại, Hứa Nhiên ngã vật ra giường. Anh trừng mắt,

trân trân nhìn ánh đèn mờ ảo trên đỉnh đầu, cũng chỉ là việc của một

mình anh, chỉ là của cá nhân anh, một vai diễn đơn độc. Chín năm tương

tư, năm năm đợi chờ, kéo dài và cố chấp, vậy hôm nay, nên hay không nên

chấm dứt?

Hôm sau, Hứa Lâm vừa bước vào phòng làm việc, thấy Đồng Phi Phi ngồi

trước bàn, liền bước đến hỏi: “Sao cậu đi làm rồi? Sao cậu có thể để mẹ ở nhà một mình?”

“Hôm nay có người chăm sóc mẹ rồi.” Đồng Phi Phi cười. “Không phải

cậu nói bộ phận mình rất bận sao? Mình và một người bạn đã bàn với nhau, anh ấy vừa mới được tuyển làm thầy giáo mỹ thuật tiểu học. Bây giờ phải lên lớp rất ít, vừa hay có thể thường xuyên giúp mình đến trông nom,

chăm sóc mẹ.”

“Bạn nào vậy? Sao mình không biết?” Hứa Lâm nhìn Đồng Phi Phi vẻ nghi ngờ. Cô và Đồng Phi Phi làm bạn từ lâu, cô biết rõ Đồng Phi Phi rất ít

giao du. Đặc biệt từ sau khi Quân An mất, Phi Phi dường như rất ít tiếp

xúc với thế giới bên ngoài. Trừ cô ra, Phi Phi chỉ có mối quan hệ khá

tốt với người bạn cùng học cấp ba là Kha Nhã Doanh, cô bạn đó đi Nhật

Bản du học vài năm, cũng mới về nước từ hai năm trước. Giáo viên mỹ

thuật tiểu học này có lẽ không phải cô ấy.

“Ồ, anh ấy là một người bạn mình mới quen một thời gian trước.” Đồng

Phi Phi chưa từng kể về Hạ Tiểu Quả với Hứa Lâm, một là v mối quan hệ

của Nhã Doanh với Tiểu Quả phải giữ bí mật, hai là Tiểu Quả thực sự rất

giống Quân An…

“Người bạn của cậu thật tốt.” Hứa Lâm thấy Đồng Phi Phi không muốn nói nhiều, cũng không muốn hỏi thêm.

Đồng Phi Phi về tới công ty mới biết Hứa Lâm không nói sai, cả phòng

kế hoạch thực sự đang ở trong giai đoạn tập trung cao độ, đặc biệt là

Mạnh Tuần. Lúc đầu, cô thấy cửa phòng làm việc của Mạnh Tuần đóng im ỉm, cho rằng anh vẫn chưa đến công ty, sau mới biết anh đã họp cả buổi

sáng.

Buổi trưa, Hứa Lâm gọi Đồng Phi Phi cùng đi ăn, cô lắc đầu nói: “Cậu

đi đi, mình mang cơm trưa, bây giờ cố gắng làm xong hồ sơ cho kịp thời

gian.”

“Ừm, được, vậy mình đi nhé!” Hứa Lâm một mình đi ăn, va phải Tiểu Trương, thư ký của Mạnh Tuần, hai người họ cùng đi đến nhà ăn.

Đồng Phi Phi xử lý xong tập hồ sơ, thở phào nhẹ nhõm, giơ tay vươn

vai, đúng lúc Mạnh Tuần từ trong phòng làm việc bước ra, bộ dạng mệt

mỏi, trong tay cầm một chiếc cốc, đi vào phòng trà. Cô nhẹ nhàng theo

Mạnh Tuần vào phòng trà, thấy Mạnh Tuần đang đổ cà phê vào cốc, bèn nói: “Anh ăn trưa chưa?”

Mạnh Tuần nghe thấy tiếng nói bèn quay đầu nhìn, ngạc nhiên hỏi: “Phi Phi? Sao em lại tới đây?”

Đồng Phi Phi không trả lời câu hỏi của anh mà nói: “Bụng đói, uống cà phê rất hại dạ dày, anh còn muốn để bị xuất huyết dạ dày lần nữa sao?”

Mạnh Tuần cười nhạt: “Không có


Insane