Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323212

Bình chọn: 9.5.00/10/321 lượt.

ậy đối với cô, nhưng thật ra là đang bảo vệ cô."

Thượng Tâm cắn miệng không nói gì nữa, Thiệu Phi Phàm cho là cô mệt, cũng không nói nữa, kéo chăn cho cô, hai mắt

nhắm nghiền lại. Nhưng Thượng Tâm vẫn mở to mắt, thật ra thì, cô muốn

hỏi, giữa bọn họ xảy ra loại chuyện đó cũng là bảo vệ cô sao?

Thiệu Phi Phàm là người đấy, nếu ông nội biết những chuyện này, sẽ đối phó với Thiệu Phi Phàm như thế nào đây?

Không được, cô không thể nói, như thế nào cũng không thể nói ra.

"Thiệu Phi Phàm, nếu như chúng ta bình an ra ngoài, tôi liền quên hết tất cả

những gì xảy ra ở đây, không oán hận, không trách cứ, cho nên, anh cũng

không cần cảm thấy áy náy hoặc là xin lỗi." Thượng Tâm nhỏ giọng nói,

nói xong liền nhắm mắt, "Ngủ ngon."

Tay nhỏ bé của cô rất tự nhiên leo lên ngực của anh, vân vê núm nhỏ trên đó.

Thiệu Phi Phàm không lên tiếng thở dài, hiểu lầm này, thôi chờ sau khi ra ngoài sẽ giải thích cho cô.

Ngủ ngon, Thượng Tâm.

Ngày thứ hai, LOVE

hoạt động trở lại như trước. Buổi sáng, các tiểu thư đều ngủ ở đây, chỉ

có nhân viên phục vụ làm quét dọn xong buổi tối về, sáng quay lại bắt

đầu công việc.

Thiệu Phi Phàm cùng Thượng Tâm xuống lầu, rồi bảo

nhân viên phục vụ làm hai tô mì, hai người cũng không lên lầu, ăn luôn ở bên quầy bar. Ăn được gần nửa chén, Thượng Tâm không ăn nữa, Thiệu Phi

Phàm nhíu mày nhưng cũng không nói gì, đem phần cô ăn còn, đem vào trong chén mình, rồi ăn sạch sẽ.

Ăn xong rồi, vừa quay đầu lại, anh đã phát hiện cô gái bên cạnh mình đang nhìn chằm chằm đồ ăn vặt của nhân

viên phục vụ, ánh mắt tỏa sáng. Anh gõ gõ đầu cô nói "Thế nào? Muốn ăn?"

Thượng Tâm quẫn bách mặt đỏ lên, nhưng rồi cũng gật đầu, trên mặt mang theo

một tia uất ức. Nhớ trước kia, cô cũng sẽ không đem những món ăn này để ở trong mắt, chỉ cần cô muốn ăn gì, ông nội bà nội còn vui mừng hớn hở

nâng đến trước mặt cô.

Có một lần, cô đi theo ông nội tới quân

khu, mọi người trong quân khu liền dừng bữa ăn để hoan nghênh thủ

trưởng, Thượng Tâm chưa từng ăn cơm như vậy. Cô thích thú nhìn, một

người ăn hết một chén cháo to. Trở về nhà, cô nói với ông nội, ngày thứ

hai người giúp việc trong nhà cũng làm giống như vậy, chỉ là trong nhà

làm, mùi vị không giống như vậy, Thượng Tâm kén ăn, ăn một miếng liền

thôi, cô rất yếu ớt nói"Vị không giống" Thủ trưởng Thượng thấy cháu gái

nói mùi vị không giống, ông liền phê bình đầu bếp, phê bình xong rồi,

lại cho Đại Sư Phụ ở quân khu làm thức ăn cho Thương Tâm.

Chuyện

này, Thượng Tâm bị mẹ mình mắng cho một trận, nói cô không hiểu chuyện.

Không biết, căn bản không phải cô không hiểu chuyện, đó là ông nội cưng

chiều cháu gái. Ở Nhà họ Thượng "Nam hài nghèo nuôi, cô gái phú dưỡng"(

“Cậu bé cùng dưỡng, cô gái phú dưỡng”, mình không hiểu câu này lên

google dịch thì nó ra thế này) là sự thể hiện đầy đủ.

Thượng Tâm

càng nghĩ trong lòng càng nhớ nhà, hốc mắt từ từ liền chứa đầy lệ. Thiệu Phi Phàm biết nhất định là cô đang nhớ nhà, anh liền ôm cô vào lòng, kì thực là anh đang dán lỗ tai nhắc nhở cô không thể khóc. Thượng Tâm ở

trong ngực anh cọ cố nén nước mắt, khi ngửa đầu lên, mặt mày cô đã tươi

cười, che giấu cực tốt.

Thiệu Phi Phàm thở nhẹ một hơi, gõ gõ quầy rượu "Đem đồ ăn vặt, mứt hoa quả mỗi loại một ít đưa lên trên lầu."

"Yes Sir, anh Phàm." Nhân viên phục vụ cười rồi nháy mắt ra hiệu, Thượng Tâm le lưỡi rồi vùi đầu trong ngực anh, chọc cho Thiệu Phi Phàm cười lớn.

Ngay sau đó anh móc tờ 100 nguyên tiền mặt đưa cho nhân viên phục vụ "Đi sang tiệm thuốc bên kia, mua cho tôi đồ như lần trước."

Nhân viên phục vụ cười càng mập mờ, đáp một tiếng rồi cởi tạp dề liền đi ra khỏi quán.

Thiệu Phi Phàm ôm Thượng trong lòng, vừa vào phòng, anh liền chạy nhanh đến

bên cửa sổ, nhìn nhân viên phục vụ vào tiệm thuốc, chốc lát lại ra

ngoài, thì trong lòng mới thở dài một hơi. Thượng Tâm không biết tiền

mặt kia là để đem tin tức ra ngoài, chỉ là cô nhìn anh đang lo lắng,

thân thể căng thẳng nên cảm giác thấy có cái gì không đúng, lại nhìn anh đang nhìn chằm chằm tiệm thuốc, cô đã đoán được năm sáu phân. Tay nhỏ

bé của cô bắt lấy cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ căng thẳng cũng nghiêm túc theo.

Cho đến khi nhân viên phục vụ biến mất sau cửa sổ, Thiệu

Phi Phàm mới xoay người kéo cô ngồi xuống, ý bảo cô điều chỉnh vẻ mặt

của mình.

Bên kia, nhân viên phục vụ vừa về tới quầy rượu, liền bị Lý Lan chặn lại, "Mua cái gì?"

"Thuốc của anh Phàm." Nói qua rồi đem đồ vật đưa tới.

Lý Lan nhíu mày mở túi ra, một hộp thuốc tránh thai, ba hộp bao cao su,

cũng không có cái gì khác thường. Cô ta hừ lạnh một tiếng, không biết

châm chọc hay là đùa cợt "Dùng nhiều như vậy, trái lại rất là chuyên

cần." Nói xong, đem túi ném trả cho phục vụ.

Phục vụ nhìn sắc mặt của Lý Lan không tốt, cũng không dám nói gì, liền chuẩn bị mấy thứ quà vặt bưng lên trên lầu.

Thiệu Phi Phàm nhận lấy túi thuốc, sau đó liền vứt vào trong phòng tắm, còn

một chút quà ăn vặt thì đưa cho Thượng Tâm, Thượng Tâm vẫn là đơn thuần, đem khoai tây chiên lên nhai, rồi bóc một quả ô liu nhét vào trong

miệng Thiệu Phi


Teya Salat