The Soda Pop
Nạm Vàng Ăn Cỏ Nam

Nạm Vàng Ăn Cỏ Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321982

Bình chọn: 7.00/10/198 lượt.

anh một ánh mắt cảnh cáo, rồi lại rũ mắt xuống, xử lý một đống mail.

“Cô ấy là bạn cùng phòng của em gái tớ.”

“Tớ biết.” Cả người lười biếng, đưa tay rủ xuống ở ngoài sô pha.

“Đừng có mà tùy tiện bình luận diện mạo người khác.”

Nghe vậy, Tiền Quán Kiệt nhíu mày, cuối cùng ngồi dậy.

A nha, bạn tốt này của anh đang nghiêm túc.

“Tớ khen ngợi mà.” Anh biện hộ cho mình.

Đương nhiên rồi, muốn anh nói dối cô gái kia là mỹ nữ, chắc chắn

là anh nói không nên lời rồi. Lấy em gái A Nghiêu làm tiêu chuẩn mà

xem, Hân Di có đôi mắt thật to, làn da mịn màng mềm mại, chính xác

là kiểu hình của một tiểu công chúa.

Mà cái cô gái tên Thư Muội Dao kia lại phi thường bình thường, màu da hơi sạm, không trang điểm, may là nhìn toàn thể còn thấy quy củ,

không đến nỗi đau mắt. Từ thanh tú này dùng đã là khách khí lắm rồi.

Mặc dù chưa mở miệng nói, nhưng Chung Ấn Nghiêu trong lòng biết bạn tốt đang nghĩ cái gì.

Anh nhịn không được muốn vì cô nói chuyện.

“Cô ấy lúc nhỏ đã mất cha, mẹ thì sau đó lại chạy theo người

khác, dưới cô ấy còn có em trai và em gái, khi theo học quốc trung

thì phải kiếm chỗ làm công nơi nơi để có tiền trả học phí cùng phí sinh

hoạt, tốt nghiệp trung học thì phải đi làm ngay để em trai cùng em gái

tiếp tục đi học, giờ cô ấy một thân làm tới ba công việc, buổi trưa ở

tiệm cơm hộp, buổi chiều giúp bạn cùng phòng xử lý chụp hình. Cô ấy

không như Hân Di cái loại cơm áo không thiếu, nhà ấm đầy đủ.” Cô không có cũng không dư thời gian làm một cô gái chú trọng chuyện trang điểm và chăm sóc cho mình.

“Thật là một cô nàng nóng nảy vĩ đại.” Tiền Quán Kiệt trả lời thật sự chân thành, lại nhún vai. “Khó trách cô ấy chăm sóc không đủ.”

Chung Ấn Nghiêu lại trừng mắt nhìn anh một cái.

“Cô ấy rất đẹp.”

“Được rồi, là tiêu chuẩn của cậu.” Anh máy móc lấy khuôn mẫu trạch nam ra. Tiền Quán Kiệt nhún nhún vai, nhìn nhận quan điểm thẩm mỹ của anh.

Anh đứng lên, giãn gân giãn cốt một chút, sau khi đến bên cạnh bàn

làm việc của Chung Ấn Nghiêu, nhìn chăm chú xuống dưới, ấn xuống cái

điện thoại nội tuyến trên bàn.

“A Tường, lại đây họp, A Nghiêu muốn theo đuổi cái cô……”

“Tớ không –” Chung Ấn Nghiêu lập tức đoạt điện thoại, nhưng đối phương lại nhanh hơn anh một bước, đem cả cái điện thoại đi.

“Mau tới đây, cậu ta cần chúng ta hỗ trợ.”

Sau khi chấm dứt trò chuyện, anh mới đem cái điện thoại để lại lên bàn.

“Làm ơn, tớ chưa có nói! Đừng có làm loạn được không!” Chủ nhân của văn phòng kháng nghị nói.

“Cậu đi soi gương một chút rồi hãy nói những lời này với tớ.” Nói chuyện đồng thời, Tiền Quán Kiệt tắt máy tính trên bàn, làm cho

màn hình phía trước che kinh quang lọc một mảnh tối đen chiếu ra hình

dáng chủ nhân của nó.

Tuy rằng không nhìn được màu da của mình trên màn hình, nhưng Chung Ấn Nghiêu biết mặt mình khẳng định đang hồng thấu.

Anh buồn bực xấu hổ mở lại màn hình.

“Đừng náo loạn, cô ấy sẽ không thích loại như tớ đâu.” Con gái hay thích những người hay nói chuyện khôi hài và nam tính, ai lại để ý đến loại a trạch như anh nói chuyện nhàm chán lại còn lắp ba

lắp bắp.

“Cậu mới là người đừng có làm loạn.” Tiền Quán Kiệt liếc mắt. “Cậu có biết giá trị của mình là bao nhiêu không?” Đem sổ ghi chép ở ngân hàng lộ ra, khẳng định sẽ có một đống phụ nữ tranh giành chủ động tiến đến.

“Còn nữa, chỉ cần cậu không mở miệng, mười cô gái trong đó có chín người đã thích ngoại hình này của cậu.” Anh lại bổ sung. (Cam: “Chỉ cần không mở miệng”) =))…aoi: khổ anh đúng kiểu “cái miệng hại cái thân ='>'>'>)

“Cái rắm.” Chung Ấn Nghiêu cắn miệng phun tư, tiếp tục trở lại làm việc, quyết định không để ý tới bạn tốt ăn nói lung tung.

“Đồ não liệt.” Tiền Quán Kiệt cười giễu cợt, lại nhấn điện thoại nội tuyến. “A Tường, mau tới đây. Tiền tuyến báo nguy, cần trợ giúp khẩn cấp.”

Hôm nay trước khi tan tầm nếu không có biện pháp thuyết phục cái tên

quỷ buồn chán này, anh sẽ cho người viết ngược lại ba chữ Tiền Quán

Kiệt.

Sau buổi trưa thình lình có trận mưa to ngày ấy, Thư Muội Dao cùng Chung Ấn Nghiêu bắt tay giảng hòa.

Trong quá trình ở chung ngắn ngủi không đến hai giờ, cô phát hiện,

người đàn ông này quả nhiên là anh trai tốt như trong miệng cô bạn tốt

Hân Di nói luôn giúp cô nàng thu dọn không ít chuyện hỗn loạn.

Tuy rằng anh có lúc phát tính nói lắp bắp, rất giống Hân Di, như

thể thiếu luôn lóng ngóng, nhưng trong hành động, vẫn có thể thấy

được anh có chỗ dịu dàng tri kỉ.

Ví dụ như anh sẽ chú ý tới cước bộ của cô, hai người cùng nhau che ô, trên người cô không bị mưa xối vào, nhưng tây trang trên người anh lại

bị ướt mảng lớn, khi đến quán trà, từ việc gọi lấy cơm, đến lúc cô hoàn

thành công việc, rồi quay lại vào xe, anh đều một đường hỗ trợ, sau khi

cô về nhà được mấy phút đồng hồ, còn thậm trí nhận được điện thoại Hân

Di gọi tới, nói anh trai cô ấy muốn nhờ cô ấy xác nhận xem cô đã an toàn về nhà hay chưa.

Tất cả những hành động đó đều làm ấn tượng bất lương của cô về anh lau sạch, thiện cảm cũng tăng lên không ít.

Nhưng theo số lần chào hỏ