
bọn họ thường xuyên đi qua, hồi yêu Phương Hồi, họ đi về phía
Tây, hồi yêu Thẩm Hiểu Đường, họ lại đi về phía Đông. Hồi đó khu vực này rất ồn
ào, náo nhiệt, còn bây giờ cậu đến đây, đường phố lại vắng vẻ, yên tĩnh lạ
thường, không có xe cộ, cũng không có người đi bộ, dường như cả thế giới chỉ
còn lại mình cậu. Trần Tầm đứng giữa ngã tư không một bóng người, ngửa cổ lên
nhìn bầu trời xanh thẳm và mây trắng trôi lững lờ, có cảm giác như đang nghe
thấy tiếng bước chân của thời gian, những năm tháng đó của họ đã vội vã trôi
qua bên cậu...
Trong
đợt dịch SARS hoành hành, trường W đã nghỉ hơn 100 ngày, sau khi trở lại
trường, dường như người nào cũng có một chút thay đổi, Cao Khả Thượng mập hơn,
Tống Ninh “cần cù” hơn, nghe nói là cậu ta đã chính thức đệ đơn xin yêu đương
với Lâm Gia Mạt, kết quả là Lâm Gia Mạt đã không khách khí mà xé ngay lập tức
và thế là cậu ta lại lôi từ trong túi ra một bản y hệt. Thấy Tống Ninh chuẩn bị
chu đáo như vậy, Lâm Gia Mạt liền bật cười và không từ chối nữa. Ở trường, Thẩm Hiểu
Đường không nói chuyện với Trần Tầm nữa, mà lại thường xuyên đi ăn, đi học với
Vương Thâm Chiêu. Quảng Cường cũng không chơi game với Trần Tầm nữa, sau đó cậu
ta từng phàn nàn với Tống Ninh rằng anh em không cần thiết phải căng thẳng với
nhau vì một cô nàng, nhưng Tống Ninh lắc đầu không nói gì, không ai nói với cậu
ta rằng, trong vụ ăn chơi trác táng mà cậu ta luôn tưởng là rất an toàn đó, đã
từng có một sinh linh bé nhỏ xuất hiện.
Khi
tất cả mọi người đều quay trở lại với cuộc sống thường nhật, Phương Hồi lại
không quay lại nữa. Qua Lâm Gia Mạt, Trần Tầm mới biết cô đã đi xa, đợt ấy chắc
Phương Hồi đã đi được hai tháng. Trước khi đi, cô không nói với ai, người cuối
cùng mà cô gặp chắc là Lâm Gia Mạt, sau khi bỏ thai, Lâm Gia Mạt đến nhà chơi
với Phương Hồi hai ngày. Hai đứa không còn thân mật chuyện trò gì nữa, Lâm Gia
Mạt kể rằng Phương Hồi chỉ xem phim tình yêu, phim chiến tranh, phim dịch
bệnh... một cách điên cuồng, cô đã bật khóc trong câu chuyện của người khác,
nhưng không biết là khóc vì mình hay vì người khác. Cuối cùng, khi Lâm Gia Mạt
về, Phương Hồi đã ôm cô một lúc, họ vừa khóc vừa tạm biệt nhau, lúc đó Lâm Gia
Mạt không thể biết rằng, họ nói lời tạm biệt tức là không gặp lại nhau nữa.
Trần
Tầm lặng lẽ nghe Lâm Gia Mạt kể hết câu chuyện, cậu không hỏi Phương Hồi có
nhắc đến mình hay không, cậu biết chắc chắn là không. Cô đã đi xa, đi rất kiên
quyết, không để cho người khác cơ hội lưu luyến. Cô đã đem hết niềm vui và nỗi
đau đến một nơi cậu không hề hay>Sau đó Trần Tầm đã gửi mail cho Kiều Nhiên
và Triệu Diệp, kể hết mọi chuyện đã xảy ra sau khi họ chia tay, bao gồm trận
tuyết năm 2001 và cái thai năm 2003. Triệu Diệp trả lời rất ngắn gọn, khá giống
với phong cách của Kiều Nhiên, cậu viết: “Tằng kinh thương hải nan vi thủy”
[3'>. Còn thư trả lời của Kiều Nhiên cũng ngắn gọn như vậy, khá giống với phong
cách của Triệu Diệp, cậu viết: “Các ông khốn nạn”.
[3'> Trích trong câu thơ “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ
khước Vu Sơn bất thị vân” của nhà thơ Nguyên Chẩn, ý muốn nói rằng đã yêu một
người sâu sắc thì rất khó có thể quên.
Sau
đó, năm đó đã nhanh chóng trôi qua, cuối năm Trần Tầm quay về trường F, trong
ngày tuyết rơi cậu đã châm một điếu thuốc, nhìn sân trường đã chứng kiến biết
bao kỉ niệm của tuổi trẻ, hít thở bầu không khí không có Phương Hồi, cậu biết
cuối cùng họ đã để mất nhau.
Khi
Trần Tầm kể cho tôi nghe xong câu chuyện của họ, trời đã tờ mờ sáng. Tôi đưa
tay mặt, thấy mặt mình ướt đẫm, hoá ra là mình khóc từ lúc nào không hay.
Nói
thật ra là tôi đã từng đoán là Trần Tầm đã bỏ rơi Phương Hồi và cũng đã tưởng
tượng ra sự đau khổ của cậu trong thời điểm đó, nhưng thực sự tôi không thể ngờ
rằng kết cục lại như vậy. Nghĩ đến cảnh Phương Hồi mang theo những kí ức đau
thương, một mình sang đất khách quê người, tôi lại thương cô vô cùng. Tôi nghĩ
có lẽ tất cả mọi người đều cho rằng Phương Hồi rất mềm yếu, nhưng tôi biết cô
không phải là người như vậy, trong những tháng ngày xa người thân và bạn bè,
trong những tháng ngày tạm biệt năm tháng vội vã đó, chỉ có một mình cô là
người cố thủ đến giờ phút cuối cùng trong kí ức tình yêu mong manh của mình.
Tuy
nhiên tôi không còn có thành kiến với Trần Tầm nữa, rõ ràng không chỉ một mình
Phương Hồi là người ghi nhớ cuộc tình này, cũng không phải chỉ có Phương Hồi là
người bị tổn thương. Tuổi trẻ của họ tràn ngập sắc màu tươi sáng, đồng thời
cũng được phết lên gam màu đen trắng không thể xoá mờ, nhưng không còn nghi ngờ
gì nữa, tất cả những cái đó đều thuộc về bọn họ, độc nhất vô nhị và suốt đời
khó có thể quên.
“Hê!
Ông cũng nhập vai tốt đó nhỉ!”. Trần Tầm từ wc đi ra, vứt cho tôi một chiếc
khăn mặt và nói.
Tôi
đón lấy lau mặt rồi bảo: “Có khi ông khóc bao nhiêu trận rồi ấy chứ. Công lực
chắc vượt nàng Mạnh Khương từ lâu”.
“Thôi
đi!”. Trần Tầm đá tôi một cái.
“Ông
hút kinh quá nhỉ! Hút hết cả phần của tôi rồi!”. Tôi dốc bao thuốc lá ra nói.
“Ăn
thua gì! Một đêm mới