
tôời mấy người bạn đồng nghiệp ở Vĩnh An đi ăn đêm, Trần Tầm
và Phó Vũ Anh đều đi. Mọi người ăn uống rất vui vẻ, ai cũng thấy mừng cho tôi.
Phó
Vũ Anh nâng cốc lên nói: “Nâng chén chúc mừng Trương Nam thoát khỏi bể khổ
đi!”.
Mọi
người đều uống hết chén thứ nhất, tôi liền khua tay nói: “Ngồi xuống đi, tất cả
ngồi hết xuống đi! Người nhà cả mà, khách khí gì chứ! Đừng nói với tôi những
câu khách sáo đó!”.
“Vừa
mới vào cuộc mà ông đã sợ rồi hả!”. Trần Tầm cười nói: “Hôm nay mọi người không
được tha cho hắn đâu! Khai vị một chén, giữa chừng một vòng, vang đỏ, rượu
trắng, rượu Thiệu Hưng uống cả, không gục không bỏ cuộc nhé!”.
“Tôi
vừa nói ông đã nhiễu rồi! Tôi ghét nhất cái thói nói kháy trên bàn rượu! Ông bảo
đám người ở Cục thuế vụ đó, cái gì cũng dốt, chỉ giỏi uống rượu, xã hội xuống
cấp thật! Đám mình chỉ uống cho vui, không được uống như bọn họ!”. Tôi đập bàn
nói.
“Đúng!
Outing, bọn họ thi nhau chuốc rượu cho tớ, mà tớ đâu có phải là gái quầy bar
đâu, tại sao phải ngồi uống rượu với đám đàn ông lố bịch đáng tuổi ba mình
chứ!”. Phó Vũ Anh hậm hực nói: “Hôm nay tớ không uống rượu nữa mà chỉ ăn sữa
chua thôi!”.
Mọi
người đều cười ồ lên, tôi gắp một miếng thức ăn rồi nói: “Hôm nay mọi người cứ
thoải mái sống theo cách của mình!”.
“Đúng
vậy! Chủ tịch Mao Trạch Đông từng nói rằng, chúng ta là mặt trời lúc tám, chín
giờ, thế giới là của bọn họ và của chúng ta! Thiên hạ thường bảo thế hệ sinh
sau thập kỉ 80 như bọn mình vô tích sự, tôi thấy đúng là vớ vẩn hết sức! Đi làm
bọn mình có đứa nào không vất vả không! Lúc giả vờ vẫn cứ phải giả vờ, lúc chửi
nhau vẫn cứ phải chửi nhau, lãnh đạo chỉ đâu ta đánh đấy, không phải cũng giống
đám thuế vụ đó sao? Ta có ưu điểm của ta, ta học nhanh, biết sáng tạo, chắc
chắn một ngày nào đó ta sẽ vượt mặt bọn họ, một ngày nào đó ta sẽ trở thành
nhân tài của xã hội, một ngày nào đó ta sẽ có sự nghiệp của riêng mình! Trương
Nam! Tôi ủng hộ ông! Vì sự dũng cảm và những theo đuổi của ông! Cạn đi!”. Trần
Tầm nâng chén lên nói.
Những
điều cậu nói đã khiến mọi người cảm thấy máu nóng trong người sôi sục, ngay cả
Phó Vũ Anh - người từ nãy đến giờ đòi ăn sữa chua cũng bắt đầu uống rượu, tôi
nghĩ thế hệ thanh niên hơn hai mươi tuổi như chúng tôi chắc chắn sẽ không thua
bất kì ai.
Kết
quả là hôm đó chúng tôi cũng hơi quá chén, Phó Vũ Anh say khướt, ngã gục xuống
người tôi, vừa nôn vừa khóc và nói: “Trương Nam... em không muốn anh đi, không
muốn anh đi...”.
Tôi
cười buồn rồi đỡ cô nàng dậy, thầm nghĩ bụng lại dính vào oan nghiệt nữa đây!
Trần Tầm cũng đã ngà ngà say, cậu ta gọi taxi cho chúng tôi, cùng tôi khiêng
Phó Vũ Anh lên xe. Trước khi tôi lên xe, Trần Tầm ôm tôi nói: “Sau khi đi làm
tôi chỉ chấm mỗi mình ông, có việc gì nhớ gọi điện thoại cho anh em! Chắc chắn
sẽ không từ chối đâu!”.
Tôi
liền cười và thụi cậu ta một cái, nói: “OK! Đừng quên anh em nhé!”.
Cậu
ta vẫy tay nói: “Thôi! Đừng nhiều lời nữa, đi thôi! Giao bạn Vũ Anh cho ông đó
nhé!”.
Tôi
đành phải gật đầu, trước khi xe taxi chạy, tôi ngoảnh đầu lại nhìn theo chiếc
bóng cô độc của Trần Tầm, đột nhiên chợt nghĩ không biết có nên kể chuyện về
Phương Hồi cho cậu ta hay không.
Đến khi gặp lại Trần Tầm đã là mùa thu năm 2007, lúc đó chúng tôi đều đang trên chặng đường lập nghiệp rất gian nan, hẹn nhau mấy lần mới chọn được một buổi đi ăn cùng nhau.
Chúng tôi chọn một nhà hàng không lớn lắm, gọi một ít thức ăn và bia, vừa ăn vừa chuyện trò, Trần Tầm mới công tác Tân Cương về, người đen và gầy, cậu ta tung cho tôi một cây thuốc lá và nói: “Không biết mua quà gì cho tổng giám đốc, thôi hút thử thuốc lá Tân Cương xem thế nào”.
“Thôi ngay cái giọng đó đi!”. Tôi cười và vỗ vai cậu ta nói: “Tổng cái đếch gì! Ông đã gặp ông tổng nào không có nổi một thằng quân chưa?”.
“Thế card visit của ông in gì mà kinh thế?”.
“Giờ đâu chẳng vậy, không giám đốc thì cũng là trợ lí, tóm lại không ai là dân thường cả! Ông thế nào? Thi CPA qua được mấy môn rồi?”.
“Bốn môn, năm nay thi luật thuế, năm ngoái tôi thi rồi nhưng bị thiếu ít điểm, haizz! Còn ông ổn không?”.
“Cũng tạm, vẫn thế”. Tôi chạm cốc với cậu ta và nói.
“Nghe nói giai đoạn vừa rồi cổ phiếu tăng vù vù, kiếm ác hả? Đủ mức phải nộp thuế cá nhân chứ? Em Vũ Anh của ông đã khai với tôi từ lâu rồi, tôi còn định nhờ ông mua ít quỹ gì đó”. Trần Tầm ranh mãnh nhìn tôi nói.
“Haizz! Đúng là đàn bà...”. Tôi cau mày nói: “Đừng nghe cô nàng nói linh tinh, tôi chỉ tặng nàng ta một thẻ tín dụng thôi mà. Nếu ông có tiền mà không sợ tôi hại thì cứ gọi điện, tôi đầu tư giúp. Thôi đừng nói chuyện của tôi nữa, ông thế nào? Chưa có bông hoa nào lọt vào đôi mắt xanh của ông hả?”.
“Chưa! Tôi đoán chắc phải độc thân vài năm nữa!”. Trần Tầm mỉm cười nói.
“Nói thật nhé, nếu Phương Hồi quay về thì ông nghĩ bọn ông có đến được với nhau nữa hay không?”. Tôi hỏi thăm dò, mấy hôm trước gặp Aiba trên MSN, cô nàng nói với tôi rằng Phương Hồi đã về nước, tôi liền nhớ ngay đến Trần Tầm nên mới hẹn gặp cậu ta.
“Biết nói thế nào nhỉ”. Trần Tầm uống một ngụm b