
i lạnh đang túa ra trên trán, mang máy
vi tính xách tay từ trên bàn xuống, cùng ngồi dưới đất với "Thịt Viên".
Hít sâu một hơi, mang máy vi tính đặt trước mặt con cún, nghiêm túc nhìn
nó: "Được rồi, muốn kiểm tra thật giả? Vậy thì mày hãy đoán xem trong
lòng chị lúc này đang nghĩ gì."
Cô nhớ Phương Cảnh Thâm đã từng nghiên cứu qua tâm lý học, quan trọng là
câu hỏi mang tính chất ngẫu hứng này, tuyệt đối không có khả năng được
huấn luyện mà có.
Chân mày của chú cún nào đó đảo qua đảo lại một lúc, thật sự rất giống
Phương Cảnh Thâm, sau đó không nhanh không chậm bắt đầu gõ lên bàn phím.
Tô Tiểu Đường nín thở nhìn chằm chằm vào từng hành động của chú cún, thấy
anh gõ ra một đoạn văn bản ——[Cô đang nghĩ, nếu như nó thật sự là Phương Cảnh Thâm, hành động ngu ngốc của mình vừa rồi chẳng phải đều bị nó
nhìn thấy hết rồi sao! Mình lại còn giày vò gương mặt anh ta! A a a
không muốn sống nữa, phải làm sao bây giờ!'>
Tô Tiểu Đường sửng sốt vài giây, sau đó cả khuôn mặt đỏ lên như mới vừa bị nước sôi tạt qua.
Giọng điệu này thật sự giống anh như đúc! Bây giờ cô thật sự không muốn sống nữa...
Giờ phút này, thế giới quan của Tô Tiểu Đường đã hoàn toàn sụp đổ.
***
"Phương Cảnh Thâm, thật sự là anh!" Tô Tiểu Đường có cảm giác muốn khóc, "Đều
tại cái miệng quạ của tôi, nói cái gì mà dù anh có biến thành cún..."
Thấy cô cuối cùng cũng tin mình, khuôn mặt cún của Phương Cảnh Thâm có vẻ
nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dùng chân vỗ vỗ lên vai cô để cô thấy dễ chịu
hơn.
"Làm sao bây giờ?" Mạng sống của nam thần không gặp nguy hiểm, thế nhưng nam thần biến thành cún, cô thật không biết nên khóc hay nên cười.
"Yên lặng theo dõi sự thay đổi, trước tiên là chờ một ngày, nếu như vẫn còn
trong hình dạng này, ngày mai mang tôi đến bệnh viện. Tôi muốn tìm cơ
thể của mình."
Chân cún của Phương Cảnh Thâm chầm chậm gõ chữ, nhưng do thói quen nên chữ
gõ ra với tốc độ rất nhanh, hơn nữa anh còn dùng cả năm móng, ngay cả cô cũng không thể gõ chữ đều cả năm ngón được.
Nhìn vào màn hình, cho dù lâm vào bất cứ tình huống thế nào vẫn điềm tĩnh
sắp xếp mọi chuyện, cho dù thứ đang ngồi trước mặt cô là một con cún béo tròn, Tô Tiểu Đường vẫn cảm thấy an tâm vô cùng.
Cô nhớ trước kia Phương Cảnh Thâm từng nói "Bây giờ người mà tôi có thể
nhờ cậy chỉ có cô", lập tức cô cảm thấy trách nhiệm này thật lớn lao.
Cô phải phấn chấn lên mới được!
Tô Tiểu Đường nhanh nhẹn đứng lên, "Từ tối hôm qua đến giờ anh vẫn chưa ăn gì, nhất định là đói bụng rồi phải không, tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho
anh!"
Đôi mắt cún của Phương Cảnh Thâm yếu ớt nhìn cô.
Tô Tiểu Đường ho nhẹ một tiếng, "Không phải là thức ăn cho chó."
***
Tô Tiểu Đường là một người thích ăn hàng, hơn nữa còn là một người thích
ăn hàng có đẳng cấp, nấu ăn rất giỏi. Mỗi ngày nguyên liệu nấu ăn trong
tủ lạnh đều phong phú, dụng cụ làm bếp trong phòng bếp của cô cũng đầy
đủ cả.
Tô Tiểu Đường mang chân giò hun khói, cà rốt, ngô, thịt bò viên cắt thành
miếng nhỏ rồi nấu chung với gạo nếp, sau đó dùng lòng đỏ trứng làm da
bọc bên ngoài, cắt thành từng miếng nhỏ tròn trịa, kích thước vừa đủ để
bỏ vào miệng.
Làm xong sau đó trang trí lên trên một cái mâm nhỏ, lại ép thêm một ly nước cà chua tươi mát, lo anh uống không tiện vì thế đựng nó trong một cái
bát.
Phương Cảnh Thâm ăn xong rất hài lòng, sau đó ngáp một cái.
"Có phải cả đêm qua anh không có ngủ hay không?" Tô Tiểu Đường lo lắng hỏi.
Xảy ra chuyện này, anh làm sao có thể ngủ được.
"Có muốn ngủ một chút không?" Tô Tiểu Đường thử thăm dò.
Phương Cảnh Thâm gật đầu.
Thế nhưng, ngủ ở đâu bây giờ? Cũng không thể để anh ngủ trong ổ chó được!
"Anh chờ một chút, tôi đi trải chăn và ga giường, hôm qua mới mang ra phơi
nắng, vì đi vội quá, mang vào rồi bỏ trên giường vẫn chưa kịp trải
ra..." Tô Tiểu Đường vừa nói vừa mang ga giường ra trải.
Nhắc đến chiếc giường lớn hai mét này, xem như là món hàng xa xỉ phẩm duy
nhất trong nhà, tốn của cô hơn một vạn, đổi lại được cảm giác thoải mái
dễ chịu.
Lý Nhiên Nhiên luôn nói cô đối xử với bản thân không tốt, thật ra cô rất
quan tâm đến chất lượng cuộc sống, chỉ là khái niệm chất lượng cuộc sống của cô với những cô gái khác không giống nhau mà thôi, muốn vẻ đẹp tự
nhiên phải trả giá rất lớn, nhưng đối với cô mà nói sống làm sao thoải
mái nhất là được.
Phương Cảnh Thâm nhìn chiếc giường, không hề động đậy.
"Sao thế?" Tô Tiểu Đường có chút khẩn trương, cô biết Phương Cảnh Thâm thích sạch sẽ, "Thật sự rất sạch sẽ, hay là tôi đổi chiếc giường mới cho
anh?"
Khuôn mặt cún của Phương Cảnh Thâm thoạt nhìn rất bối rối.
Anh đang bẩn thỉu như vậy sao có thể lên giường ngủ được, đang do dự không biết có nên nhờ cô tắm rửa cho mình hay không.
Thế nhưng anh lại nhớ trước đó Thịt Viên được rất nhiều người sờ qua. Dù
sao thì bây giờ anh cũng là một con chó, anh cứ đi ngủ như vậy sao được?
Phương Cảnh Thâm nhảy lên cái ghế, gõ vài chữ ——[Giúp tôi tắm'>
Tô Tiểu Đường: "..."
***
Trong phòng tắm.
Tô Tiểu Đường chuyên tâm chà xà phòng cho Phương Cảnh Thâm, bọt xà phòng càng ngày càn