
nh lùng của Phương Cảnh Thâm ở phía sau, "Thư Điềm, cô hơi
quá đáng rồi đó."
Nước mắt Tô Tiểu Đường trào ra.
***
Tô Tiểu Đường đứng ngây người trong phòng rửa tay nửa tiếng đồng hồ mới tỉnh táo lại đôi chút.
Sau ngày hôm nay, cô sợ là cũng không mặt mũi xuất hiện trước mặt tất cả bạn học nữa, nhất là Phương Cảnh Thâm.
Suy nghĩ một chút lại không thể chịu đựng được vành mắt đỏ hoe, Tô Tiểu
Đường vội vàng dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, vừa đi ra ngoài vừa cúi thấp
đầu gửi tin nhắn cho Lý Nhiên Nhiên, nói với cô nàng một tiếng rằng cô
về trước.
Gửi tin nhắn xong, ngẩng đầu lên, không ngờ lại bắt gặp gương mặt mà lúc này cô không muốn đối mặt nhất.
Phương Cảnh Thâm đứng trong hành lang, ngón tay kẹp một điếu thuốc, dường như đã đợi lâu rồi.
Tô Tiểu Đường như bị người khác điểm huyệt đứng yên tại chỗ.
Xấu hổ, vô cùng xấu hổ, kích động, e lệ, khẩn trương... Tất cả tâm tình
bỗng chốc dồn hết lên mặt, Tô Tiểu Đường có cảm giác giờ phút này biểu
cảm trên mặt cô thoạt nhìn trông như một người điên.
Mọi lời muốn nói dâng lên đến miệng lại chỉ nói ra được ba chữ: "Thật xin lỗi..."
Cô thừa nhận làm anh mất thể diện, bị một người tròn như cái bánh gato là cô thích...
Phương Cảnh Thâm nhìn cô một lúc như đang suy nghĩ gì đó, sau đó mở miệng hỏi: "Cô thích tôi?"
Mặt của Tô Tiểu Đường đỏ lên như bị lửa đốt, tuy là vô cùng khẩn trương,
thế nhưng không biết tại sao từ tận đáy lòng lại nổi lên cảm giác muốn
bộc bạch mãnh liệt, muốn nói hết ham muốn trong lòng.
"Đúng, tôi thích anh." Cô nghe được tiếng mình trả lời, kèm theo đó là tiếng trống ngực đập liên hồi.
"Thích tôi điểm nào nhất?" Phương Cảnh Thâm dừng một chút, giọng nói có vài phần mờ ảo, "Tướng mạo? Y thuật? Gia thế? Hay là..."
Tròn bảy năm, cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng, Tô Tiểu Đường khẩn trương
đến mức có thể giây tiếp theo sẽ ngất đi, gấp gáp đến độ thốt ra:
"Không... Không phải như vậy, không liên quan tới những thứ này, cho dù anh biến thành một con cún tôi cũng thích anh như thế!”
Vừa dứt lời, không gian trở nên lúng túng, trầm mặc.
Phương Cảnh Thâm nhíu mày, lại như đang suy nghĩ gì đó, biểu cảm giây phút đó thật sự có chút khó hình dung.
Thật đúng là một cách bày tỏ không thể nào ngờ đến...
Mà Tô Tiểu Đường đã 囧 thất vọng đến mức muốn “chết quách cho xong”, bất kể vì nguyên nhân gì, xin cho cô biến mất luôn đi! Chết tiệt, rốt cuộc cô đang nói bậy cái gì thế a a a!
"Xin lỗi xin lỗi, tôi không phải chửi anh là chó... Tôi là nói nếu như... Thì là... Tôi..."
Tô Tiểu Đường không muốn nói thêm lời nào.
Vì sao lần nào ở trước mặt anh cô cũng bày ra bộ dạng giống như một người bị bệnh thần kinh thế này!
Phương Cảnh Thâm nhìn biểu hiện đáng thương của cô gái “lông xù” tròn vo nào
đó và gương mặt ửng hồng, không biết tại sao lại nảy sinh loại cảm giác
rung động, loại cảm giác rung động thoải mái như được xoa bóp...
Mà anh cũng đang làm gì thế này.
Trong phút chốc gương mặt được ngón tay thon dài lành lạnh sờ vào, Tô Tiểu Đường nghe được âm thanh thình thịch vang lên...
Hình như trái tim không chịu được nữa sắp vỡ tan...
Phương Cảnh Thâm kinh ngạc, đầu ngón tay tròn đầy nõn nà mang lại cảm giác
thật tuyệt, theo bản năng lưu luyến vài giây, sau đó rút tay lại giống
như chẳng có chuyện gì: “Bây giờ chuẩn bị về à?”.
“Vâng” Tô Tiểu Đường gật đầu, nhanh chóng vứt bỏ những suy nghĩ mờ ám không nên có kia.
“Tôi đưa cô về”.
“Hả? Không? Không cần đâu” Tô Tiểu Đường vội vàng xua tay.
“Đi thôi” Phương Cảnh Thâm không để cho cô từ chối mà đi nhanh về phía trước.
Tô Tiểu Đường hết cách, vội vàng đuổi theo : “Thịt Viên vẫn còn ở bên trong”.
“Thịt Viên”.
“Là cún của tôi”.
“Tôi đi dẫn nó qua đây, cô ở đây chờ tôi”.
Nhìn tấm lưng rắn rỏi của Phương Cảnh Thâm, trong lòng Tô Tiểu Đường có vô
vàn cảm xúc. Tuy biết rằng anh chỉ xuất phát từ sự phong độ của người
đàn ông, nhưng vẫn không tránh được tim đập nhanh giống như bên trong
đang có một đội nhạc đang điên cuồng chơi những bài rock nặng"
Phương Cảnh Thâm rất nhanh đã đi ra.
Nam thần yêu nhất dẫn thú cưng của mình, hình ảnh như vậy… Lực sát thương quá lớn.
Tối hôm nay, cô tỏ tình với nam thần, nam thần còn dắt cún của cô, bây giờ cô đang ngồi trên ghế phụ trong xe của nam thần.
Tất cả những việc này giống như là một giấc mơ.
Tô Tiểu Đường hoàn toàn không nghĩ đến, một giây sau mộng đẹp liền biến thành ác mộng.
Đột nhiên, ở phía trước có hai luồng ánh sáng chói mắt phóng tới, một chiếc xe bánh mì màu trắng mất thăng bằng lao thẳng về phía bọn họ.
Nổ “Bùm” một tiếng, màu máu che khuất tầm mắt, hình ảnh cuối cùng ở trong
đầu là Phương Cảnh Thâm dùng thân thể của anh chắn trước người cô…
***
Khi Tô Tiểu Đường tỉnh lại thì cô đã nằm trên giường của bệnh viện, trên
đầu quấn băng gạc, những nơi khác trên cơ thể thế mà không bị thương.
Trong phòng bệnh một vài bạn học đã tới đây, Tô Tiểu Đường đỡ lấy cái đầu
choáng váng ngồi dậy, cũng bất chấp xấu hổ cùng thể diện, tóm lấy Khương Hoa đang đứng gần mình nhất, hỏi: “Phương Cảnh Thâm đâu? Phương Cảnh
Thâm anh ấy thế nào rồi?”.
T