
" Amy ngoài miệng
thì trách cứ nhưng nét mặt thì không hề trách tội nhân viên.
Trên thực tế, tất cả mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, biết cửa hàng
trưởng không vừa mắt người phụ nữ kia, đang cố ý làm khó cô ta để cửa
hàng trưởng hả giận.
"Cô ta chà đạp lên nam thần của tôi như thế, dựa vào cái gì mà không cho
tôi nói chứ. Tôi thấy, bác sỹ Phương là ngươi đàn ông hoàn mỹ như thế
chỉ có cửa hàng trường của chúng ta mới xứng đôi, có đúng không?"
"Đúng đúng, thật là đáng tiếc ..."
"Cái gì thế? Chú chó này, mày chạy đi đâu đấy! Đừng có chạy lung tung..."
Cách đó không xa, Thịt Viên vốn dĩ đang yên lặng nằm sấp trên sa lon chờ Tô
Tiểu Đường hoàn toàn không để ý tới nhóm nhân viên cửa hàng đang trêu
đùa, đột nhiên nhảy xuống đi đến phòng thử đồ.
Trong phòng thử áo, Tô Tiểu Đường đang bối rối, mặc cũng không được, cởi cũng không cởi được, chỉ thấy rèm vén lên, Thịt Viên đột nhiên chui vào.
"Phương... Phương Cảnh Thâm?"
Tô Tiểu Đường lúng túng đỏ mặt che quần áo đang cởi một nửa, nhưng vẫn cẩn thận ngồi xổm xuống đưa tay cho anh, "Làm sao vậy?"
Phương Cảnh nhanh chóng viết mấy chữ trong tay cô.
Tô Tiểu Đường do dự, "Như vậy có được không? Các cô ấy bận rộn nửa ngày, chúng ta đột nhiên lại đổi cửa hàng khác.."
Phương Cảnh Thâm liếc cô một cái, ánh mắt thiếu kiên nhẫn.
Tô Tiểu Đường vội vàng nói, "Anh không thích cửa hàng này? Tôi biết rồi, biết rồi, vậy thì đổi."
Bên ngoài nhân viên cửa hàng vừa lúc mang quần áo vào, Tô Tiểu Đường đã mặc lại quần áo của mình đi ra .
"Tô tiểu thư, cô thử bộ này một chút xem thế nào?" Nhân viên cửa hàng mặt mày nhiệt tình.
Tô Tiểu Đường lắc lắc đầu, "Xin lỗi, tôi không thử nữa."
Lúc này sắc mặt nhân viên cửa hàng mới thay đổi, chẳng qua khách hàng nữ
này là một người dễ nói chuyện, cũng không nóng nảy, bình tĩnh khuyên
nhủ, "Tô tiểu thư sao thế, cô có gì không hài lòng với cửa hàng chúng
tôi sao?"
"Không có, quần áo rất đẹp, chỉ là không thích hợp với tôi, tôi sẽ nói với
Phương tiên sinh đổi cửa hàng khác, xin lỗi để các cô bận lâu như vậy."
Nhân viên cửa hàng nhìn về phía cửa hàng trưởng xin giúp đỡ, Amy cũng biết
một vừa hai phải, cười dịu dàng tiến đến, "Tô tiểu thư thử lại một lần
đi, tôi đột nhiên nhớ tới có một bộ chắc cô mặc sẽ hợp, ai ui, vì thời
gian gấp quá, chỉ có thể tìm hàng đã may sẵn, nếu không có thể làm một
bộ theo số đo của cô..."
Lúc này, ống quần Tô Tiểu Đường lại bị Phương Cảnh Thâm giật một cái, vì thế Tô Tiểu Đường kiên quyết lắc lắc đầu, "Không cần ."
Amy không nghĩ cô thật sự cố chấp muốn đi, sắc mặt cũng không tốt lắm:"Tô
tiểu thư có ý gì? Cảm thấy quần áo trong cửa hàng tôi không xứng với
cô?"
Tô Tiểu Đường lắc lắc đầu, "Là tôi không xứng với quần áo trong cửa hàng cô."
Nói xong cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp mang Phương Cảnh Thâm rời đi.
Tuy rằng Tô Tiểu Đường không nhạy bén, nhưng lúc này cũng ít nhiều cảm giác được chủ cửa hàng này có địch ý với mình, lại nói nếu Phương tiên sinh
đã gọi điện đến nói tất cả đã sắp xếp xong, thì không thể nào có chuyện
trong thời gian ngắn không tìm được trang phục phù hợp với cô...
Phương Cảnh Thâm đột nhiên xông vào cố chấp muốn cô đi, chỉ sợ cũng là do ở bên ngoài nghe được cái gì đó...
"Vậy làm sao bây giờ?" Tô Tiểu Đường có chút lo lắng hỏi.
"Muốn gọi điện thoại cho Phương tiên sinh nói một chút hay không."
"Thật ra cũng không thể trách các cô ấy, nếu không phải tôi béo như thế..."
"Phương Cảnh Thâm?"
"Phương Cảnh Thâm... Anh giận tôi sao?"
Tô Tiểu Đường nói một mình nửa ngày cũng không thấy đáp lại, trong lòng
không khỏi thấp thỏm, cô có thể cảm giác được bầu không khí đè nén trong xe, có thể cảm giác được anh đang vô cùng mất hứng, chẳng qua không rõ
vì sao-- vì sao anh lại tức giận như vậy, chắc không phải là do cô làm
mất mặt mũi anh đấy chứ?
Tô Tiểu Đường nghĩ đến đây có chút cô đơn, đang định nói gì đó, Phương
Cảnh Thâm đang nằm sấp trên đùi cô, bật người ngồi dậy, dùng cái đầu
lông mềm như nhung vô cùng nhẹ nhàng cọ cọ gò má của cô.
Anh giận cô khi nào chứ, anh đang giận chính mình, tức giận chỉ có thể nhìn cô bị bắt nạt, không thể làm được gì, không thể kéo tay cô rời đi,
không thể nói giúp cô, ngay cả muốn ôm cô dỗ dành một chút cũng không
làm được.
Anh nhớ lúc trước Tô Tiểu Đường đã từng điền vào phần câu hỏi giảm cân dòng chữ: “Có quyền thích một người”.
Khi đó còn chưa có cảm giác gì, giờ phút này anh đã cảm nhận được sâu sắc
một câu vô cùng đơn giản nhưng bên trong có bao nhiêu chua xót và bất
đắc dĩ.
[Không cần làm gì cả, bây giờ là người Phương gia nhờ vả cô, cô không cần phải cảm thấy có lỗi, nếu không vui, thì từ chối đi'> Phương Cảnh Thâm nói.
Tô Tiểu Đường vội vàng lắc đầu: “Tôi không sao, không phải không vui…”.
Trước kia, lúc cô mua quần áo thường xuyên bị người ta chỉ trỏ, cô đã quen
rồi, cũng cảm thấy chẳng có gì to tát, chỉ vì vừa rồi Phương Cảnh Thâm
đột nhiên an ủi, cọ cọ mình một cái mới làm lòng cô nảy sinh một cảm
giác giống như là tủi thân.
Có rất nhiều cô gái nhìn như rất kiên cường không tim không phổi, nhưng