
ậm một túi đồ ăn vặt, Phương Cảnh Xán đang nắm lấy bàn tay của Tô Tiều Đường, đúng lúc túi thức ăn rơi “bịch” một
tiếng lên bàn tay đó của cô.
Phương Cảnh Xán nhìn thấy túi đồ ăn vặt màu sắc rực rỡ trong tay Tô Tiểu Đường thì khuôn mặt cậu ta đen đến mức tưởng chừng như sắp phát điên, cậu
đang nghi ngờ con cún này có phải nghe hiểu tiếng người hay không, còn
cố tình đối địch với mình!
“Cưng muốn ăn cái này sao?” Nam thần sang đây đã dời đi toàn bộ lực chú ý của Tô Tiểu Đường, tận chức tận trách giúp anh xé túi nhựa, đút cho anh ăn.
Sau đó Phương Cảnh Thâm liền thuận thế trực tiếp nằm xuống đùi của Tô Tiểu
Đường, thảnh thơi mà hưởng thụ đồ ăn, hoàn toàn không có ý định muốn rời khỏi.
“Cậu vừa mới nói gì thế?” Tô Tiểu Đường vừa đút vừa hỏi.
Không khí này quả thực làm cho Phương Cảnh Xán có cảm giác mình giống như một cái bóng đèn, vẻ mặt cậu ta có chút xấu hổ “Không có gì, không có gì,
chỉ là muốn xem, xem chỉ tay cho cô mà thôi ha hả…”.
“Cậu còn biết cái này nữa à?” Tô Tiểu Đường giật mình.
Con ngươi của Phương Cảnh Xán đảo một vòng, lập tức nhếch miệng cười, đúng lúc nghĩ ra một ý tưởng rất hay.
Tiểu Đường để cho anh ta xem chỉ tay của mình, sau đó nói với cô: “Tiểu Đường, trong mệnh của cô thiếu tôi…”
A lãng mạn đến cỡ nào…
Phương Cảnh Xán ngây ngô mà tha hồ tưởng tượng đang chuẩn bị thay đổi hành
động, nhưng vào đúng lúc này tiếng đập cửa “Cốc, cốc, cốc” lại vang lên, đánh một tiếng dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng dũng khí giảm, đánh ba tiếng dũng khí không còn, Phương Cảnh Xán lại bị cắt ngang rất nhiều
lần, nhất thời như quả bóng cao su bị đâm cho xì hơi.
Hôm nay sao lại thế này, đúng là không thuận lợi mà! Haiz, coi như làm việc tốt thường gặp trắc trở! Phương Cảnh Xán đang tự an ủi mình, thì thấy
Tô Tiểu Đường đi ngang qua mở cửa, sau đó sững sờ ngay tại chỗ.
Phương Cảnh Xán tò mò thò đầu nhìn xem ai đến, tiếp đó cũng kinh ngạc mà ngây ngẩn cả người, thất thanh hô lên: “Bố?”.
“Còn có bà cố…Hai người sao lại tới đây?” Vẻ mặt của Phương Cảnh Xán khiếp sợ.
Ngoài cửa, bố của Phương Cảnh Xán, khi Phương Trạch Minh nhìn thấy con trai nhà mình thì nhíu mày hỏi: “Sao con lại ở đây?”.
“Con… Con là bạn của Tiểu Đường, qua đây làm khách không được sao? Hai người đến mới quái lạ đấy!” Phương Cảnh Xán phản bác.
Vừa nãy Tô Tiểu Đường chỉ nhận ra bà cố, nghe Phương Cảnh Xán gọi người đàn ông kia là “Bố”, mới biết, hóa ra đây là bố của cậu ta và Phương Cảnh
Thâm, vì thế càng thêm kinh ngạc, trong lòng cứ hồi hộp mãi, vội vàng
nghênh đón người vào nhà: “Bà, còn có Phương tiên sinh… Vào nhà trước
rồi nói!”.
Bà cố vừa vào cửa liền cười ha hả cầm tay Tô Tiểu Đường: “Tiểu Đường, bà và ba của Thâm Thâm đến đây là để cầu hôn!”.
“Phụt__khụ khụ khụ…” Phương Cảnh Xán sợ tới mức bị nước bọt của mình làm cho sặc,
anh đã sớm đoán được họ sang đây dĩ nhiên là có liên quan đến chuyện
kia, nhưng mà… “Cầu hôn” cách nói này làm cho người ta sốc quá đó!
Dĩ nhiên Tô Tiểu Đường cũng bị dọa, xấu hổ tới mức tay chân không biết đặt ở đâu: “Cái này…”.
Nhìn thấy đám người hỗn loạn, Phương Cảnh Thâm đứng trong phòng quay người sang hướng khác, trong
lòng dường như đang lặng lẽ buông một tiếng thở dài, anh thong thả đi
đến bên cạnh Tô Tiểu Đường, bày ra dáng vẻ cùng một phe cánh.
Tô Tiểu Đường cúi đầu nhìn thấy Phương Cảnh Thâm xuất hiện bên cạnh mình,
tâm trạng đang bối rối dần dần bình tĩnh trở lại, mặc kệ phát sinh
chuyện gì vẫn có nam thần ở đây, đến lúc đó cứ nhìn nam thần căn dặn rồi trả lời là được
Phương Trạch Minh cũng có chút xấu hổ, kéo kéo bà nội bên cạnh: “Bà, bà đừng dọa người ta chứ!”.
Bởi vì sức khỏe của vợ ông không tốt, ông vẫn chưa nói cho bà tin con trai gặp chuyện không may, bên này bà cụ lại đột nhiên ầm ĩ muốn xung hỉ cái gì đó, không đồng ý thì một
khóc hai nháo ba thắt cổ, ông là một người đàn ông, đường đường là chủ
tịch hội đồng quản trị trong công ty, nhưng thật sự không còn cách nào
khác chỉ có thể hùa nhau làm càn.
“Thật xin lỗi Tô tiểu thư, vị này chính là bà cố của Phương Cảnh Thâm, ngày
hôm qua chắc hai người đã gặp nhau rồi, cảm ơn cháu đã giúp đỡ, bà cụ
chính vì lo lắng cho chắt trai nên có chút nóng vội, cháu đừng để ý”
Phương Trạch Minh khách khách khí khí mà nói.
“Không sao…”.
Dưới ánh mắt thúc giục của bà cụ, Phương Trạch Minh kiên trì nói tiếp: “Hôm
nay đánh liều tới cửa quấy rầy, là có việc muốn xin Tô tiểu thư giúp
đỡ”.
“Vậy à… Hai người ngồi trước đi, cháu đi pha trà cho mọi người, có chuyện gì ngồi xuống rồi từ từ nói”.
Tô Tiểu Đường chạy đi châm trà, Phương Cảnh Xán vội vàng theo sát không
tha, nói nhỏ: “Tiểu Đường, cô đừng có quên chuyện lúc trước đã đồng ý
với tôi đó! Mặc kệ bọn họ nói gì, ngàn vạn lần đừng đồng ý biết không?”.
“Biết rồi, biết rồi” Thực ra Tô Tiểu Đường vội đến nỗi xoay vòng vòng, lời
nói của Phương Cảnh Xán hoàn toàn không đi qua não, cô chỉ trả lời đại
một câu thôi.
Phương Cảnh Xán nghe xong thoáng an tâm một chút.
Tô Tiểu Đường bưng trà trở lại phòng khách, nhìn thấy bà cụ sờ sờ đầu Thịt Viên, vừa vuốt ve vừa cười nói