
thể mang về nhà cô được, trong nhà còn có một Lý Nhiên Nhiên!
Lúc này, Phương Cảnh Thâm "gâu" một tiếng.
Tô Tiểu Đường nhìn anh, lập tức vỗ đầu một cái, "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, anh chắc chắn biết địa chỉ mà!"
Thế nên, Tô Tiểu Đường theo sự chỉ dẫn của Phương Cảnh Thâm thuận lợi đưa
được Phương Cảnh Xán về Phương gia, bỏ một lượng lớn sức lực mới mang
được cái người say bí tỉ không còn biết trời đất là gì này lên giường
được.
Kết quả, vừa mới chuẩn bị đứng dậy, lại bị cánh tay Phương Cảnh Xán dùng sức kéo, cô trực tiếp ngã lên người cậu ta.
Phương Cảnh Xán vòng tay ôm cô, đầu chôn ở cổ của cô, sụt suỵt mũi ra vẻ đáng
thương, không rõ đang lầm bầm chuyện gì, "Tiểu Đường, tôi nhớ anh
tôi..."
Hả? Thật là một câu nói đầy bất ngờ…
“A, cái này có được tính là…Say rượu nói lời thật không?”.
Dù sao cũng là anh em ruột, tuy Phương Cảnh Xán hay nói xấu Phương Cảnh
Thâm, nhưng trên thực tế chắc hẳn anh vẫn rất lo lắng cho người anh trai này.
Tô Tiểu Đường tự mình lẩm bẩm, lúc đang đắm chìm suy nghĩ, thì bên tai lại truyền đến tiếng càu nhàu của Phương Cảnh Xán: “Tiểu Đường, cô nặng
quá…”.
“Nặng sao, thật sự rất xin lỗi!” Tô Tiểu Đường tức giận đứng lên, ai bảo anh kéo cô lên người làm gì.
“Tôi muốn ói…” Phương Cảnh Xán lại nhíu mày.
Tô Tiểu Đường vừa nghe, tay chân luống cuống, vội vàng đỡ anh đến toilet,
cái này xong rồi lại kêu gào muốn uống nước, rót nước lại không uống mà
đòi uống nước đường gì đó, Tô Tiểu Đường bị giày vò hơn nửa ngày mới đặt anh nằm xuống giường yên ổn.
Từ đầu tới cuối Phương Cảnh Thâm đều lặng lẽ theo sát ở phía sau, cũng
không biết anh nghe được từ cậu em trai, người vẫn luôn cố gắng bôi đen
chính mình, đột nhiên lại nói ra những lời có lương tâm, trong lòng có
một loại cảm giác gì đó…
Bởi vì Phương Cảnh Thâm nghiện sạch sẽ, hơn nữa không chỉ với mình, mà với
những thứ nằm trong phạm vi anh nhìn thấy đều phải sạch sẽ mới được,
huống chi đây là nhà anh , người này còn là em trai của anh, vì thế Tô
Tiểu Đường có chút do dự hỏi một câu: “Làm sao bây giờ? Có nên giúp cậu
ta thay quần áo không?”.
Trong con ngươi của Phương Cảnh Thâm lộ vẻ phức tạp, anh trầm mặc một hồi lâu…
Tô Tiểu Đường cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì, đợi một lúc vẫn
không thấy anh lên tiếng, thử thăm dò tiếp tục nói: “Hay là tôi đi xả
nước vào chậu để lau sơ người cho cậu ta?”.
Cuối cùng Phương Cảnh Thâm cũng lên tiếng, anh “Gâu”, “Gâu” hai tiếng…
Một tiếng nhất định là đồng ý, hai tiếng có nghĩa là phủ định..
Tô Tiểu Đường gãi gãi đầu, nghi ngờ: “Không cần sao?”.
“Gâu” Hoặc là trơ mắt nhìn Phương Cảnh Xán dơ bẩn nằm ngủ ở trên giường một
đêm, hoặc là để cho Tô Tiểu Đường giúp đỡ chăm sóc cậu ta trong lúc này, Phương Cảnh Thâm sẽ lựa chọn cái trước…
“A” Nếu Phương Cảnh Thâm cũng không để ý tới, đương nhiên Tô Tiểu Đường
cũng không kiên trì nữa, dù sao cô làm chuyện này cũng không tiện cho
lắm.
Phương Cảnh Thâm đứng ở trước giường nhìn cậu em không ra hồn của mình trong
chốc lát, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp xoay người chạy tới toilet, lúc trở về trong miệng ngậm một cái khăn mặt…
Tô Tiểu Đường trông thấy thì nghĩ thầm, xem ra tuy Phương Cảnh Thâm ăn nói chua ngoa nhưng tâm lại như đậu hũ, tuy lúc tức giận sẽ cắn Phương Cảnh Xán thành như vậy, nhưng trong lòng vẫn quan tâm đến cậu ta…
Phương Cảnh Thâm nhảy lên giường giúp Phương Cảnh Xán lau mặt, Phương Cảnh Xán nói lẩm bẩm những câu mà người ta nghe không rõ, một bàn tay ở giữa
không trung quơ quơ vài cái, sau đó liền thuận tay ôm Phương Cảnh Thâm
vào ngực: “Anh… Hắt xì… Anh sao trên người anh lại có nhiều lông quá
vậy… A… Anh sao tai của anh lại dài thế…”.
Phương Cảnh Thâm: “…”.
Tô Tiểu Đường: “…”.
Thật không biết cậu ta ngu ngốc hay thông mình nữa, nhận một con cún thành
anh của mình, nhưng con cún này đúng thật là anh của cậu ta.
Đi đến cửa nhà, Tô Tiểu Đường đang cúi đầu lấy chìa khóa, vừa lấy ra xong, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiết Khải không biết lại tới từ lúc nào, chắc
là do chờ quá lâu, nên khoanh tay đi tới đi lui, lắc lư giậm chân ở
trước cửa, vừa thấy cô trở về hai mắt lập tức tỏa sáng mà đi lên nghênh
đón.
“Tiểu Đường đã về rồi à”.
“Sao anh lại tới nữa?” Tô Tiểu Đường nói xong, chuẩn bị lướt qua anh ta mở cửa vào nhà.
Tiết Khải quýnh lên, túm lấy cánh tay của cô, giây tiếp theo đã bị một tiếng “Grừ” hung dữ của con cún làm sợ tới mức vội vàng thả tay ra.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của con Thịt Viên nào đó đang nhìn chòng chọc
sang đây, bày ra tư thế nếu anh ta còn dám đụng tới chủ nhân nhà mình
một cái sẽ lập tức bổ nhào qua, Tiết Khải xấu hổ tránh xa một chút: “Cái kia, Tiểu Đường em hãy nghe anh nói, anh biết lần này anh sai rồi, xin
em nói giúp anh vài lời tốt đẹp đi!”.
Tô Tiểu Đường vì nhìn thấy dáng vẻ thú cưng bảo vệ chủ của Phương Cảnh
Thâm ban nãy mà trong lòng có chút xúc động, tâm trạng đang vui sướng,
tất nhiên sự nhẫn nại cũng nhiều hơn một ít, vốn định trực tiếp vào cửa, lại quay đầu nói với anh ta vài câu: “Rất xin lỗi, dù sao đây cũng là
chuyện tình cảm của hai ng