
thảy bọn họ.”
Nàng nói xong lại rơi lệ.
“Ai nói không có, ngươi xem.” Hắn từ trong túi xách rút ra tập văn kiện thật dày, đặt ở trên tay nàng.
“Đây là…… Tên của ta?!” Toàn bộ, khiến cho nàng bất động.
“Ta là người như thế nào chứ! Loại việc nhỏ này như thế nào làm khó
được ta, ta thay ngươi đem toàn bộ cỏ dại vướng bận đó nhổ sạch sẽ rồi.”
“Ngươi…… Ngươi như thế nào làm được ?” Không chỉ mẹ kế lấy đi cổ phần ở công ty, còn tăng thêm 20% cổ phiếu.
Đường Thần Dương ra vẻ kiêu ngạo, đáy mắt lại biểu lộ vẻ chua chát.
“Ta lợi hại thôi! Ngươi không hiểu được ngươi yêu nam nhân là vũ trụ vô
địch thiên tài sét đánh thật to thật to sao?”
Hắn trả thù tương đối là đủ hết thảy, một cái cũng không buông tha.
Chuyện cổ phần công ty khiến hắn tốn không ít thời gian bày bố, cố ý
thả ra tin tức giả, nói Ngải Dale sắp nhanh phá sản, tùy thời sẽ tuyên
bố đóng cửa.
Trong lúc nhất thời, ít nhiều cổ đông sợ hãi, đều bán tháo cổ phần
trong tay, thị trường chứng khoán lũy thừa xuống dốc không phanh, té ngã dưới đáy cốc, Đổng Thành Tâm thành ý vì bọn họ nâng giá thị trường
không ngừng mà ví tiền thì ngày đi xuống, muốn ngăn cơn sóng dữ.
Nhưng là chuyện này tựa như quăng tảng đá lớn vào đại dương, vừa thả
đi liền không còn tung tích nữa, bất đắc dĩ dưới tình huống này, bọn họ
đành phải nhịn đau bán cổ phiếu ra, chừa chút vốn ban đầu để cho Đông
Sơn bắt đầu lại.
Không nghĩ tới mới vừa chuyển tay, một mảnh thảm cảnh ngay lập tức
vùng lên, cổ phiếu tiêu thụ cao đến mức làm cho người ta líu lưỡi, bọn
họ lại đổi ý, muốn từ tay trong mua trở về.
Chắc hẳn phải làm vậy thế nhưng làm sao có thể mua trở về, mà trái
pháp luật giao hàng không tính là tội nhỏ, lập tức giơ tay lên đầu chờ
đợi cảnh sát tới cửa tra khảo.
Đổng Thành Tâm có thành ý bị phán mười năm tù, không thể giao bảo,
Hứa Mậu Tài cùng với Tống Ánh Từ người chín năm cùng tám năm tù, Giang
Cuối Xuân là kẻ khả nghi mưu đồ nhân lúc khi kế muội không ở công ty
thực hiện ý đồ chiếm lấy phần tài sản này, đồng dạng ngân đang bỏ tù.
Trong một hồi giận dữ Tống Ánh Từ thiêu căn biệt thự, đúng lúc Giang
Mộ Hạ chạy ra toàn thân bị tổn thương 70%, hé ra khuôn mặt bị hủy, vẫn
phải nằm trong phòng bệnh điều trị vết phỏng vẫn chưa thể xuất viện,
ngày sau cần phải cấy da giải phẫu.
Mà Trang Vũ Hãn như ý nguyện thoát khỏi nàng, một mình bay về phía đại dương bên kia.
Đây là kế sách trong đầu Đường Thần Dương từng bước thành hiện thực,
nhưng là hắn có tính sai một chút, bạn gái chính mình âu yếm cũng bởi
vậy đã bị liên can đến.
“Thần Dương, ta rất sợ hãi.” Nàng biết kia không phải một giấc mộng, nàng thật sự thiếu chút nữa bị cường bạo.
Hắn vừa nghe, cư nhiên khóc. “Ta cũng rất sợ, ta cho rằng ta có thể
bảo hộ ngươi, nhưng là…… Sẽ không, ta sẽ không lại tự đại như vậy nữa,
ta không phải thiên tài, ta là ngu ngốc.”
Khi nhìn thấy lão K lõa thân đặt ở trên người nàng, mà nàng cũng áo
rách quần xộc, hắn nghĩ lão K đã làm chuyện gì, vì trả thù hắn mà làm
nhục nàng.
Lúc ấy đầu óc hắn oanh một tiếng, cơ hồ muốn nổ tung, hắn biết nàng
so với hắn càng để ý đến trinh tiết, nếu thực sự bị lão K đắc thủ, nàng
nhất định sẽ sống không nổi, tự giác vô nhan sống tạm.
Cho nên Đường Thần Dương cơ hồ phát điên rồi, ném hắn vào trên tường, thế nhưng lý trí hoàn toàn biến mất một quyền lại một quyền, đánh tới
khi hai tay hắn đều đã tê rần.
May mắn nàng không có việc gì, hắn đúng lúc đuổi tới, lão K không thể cường thủ vu sơn, cũng mới có thể bảo trụ một cái mệnh.
“Ngươi…… Ngươi thật là, khóc cái gì mà khóc.” Người nên khóc là nàng. Trái lại liên tiếp lau lệ Giang Thùy Tuyết trấn an hắn, hai người khóc
thành một đoàn.
“Ta khổ sở, ta thương tâm, ta cảm thấy toàn thế giới đều bị hủy diệt, bởi vì ta thiếu chút nữa không bảo vệ duy nhất chỉ ngươi.” Hắn sợ hãi,
cùng nàng giống nhau không thể ban đêm đi vào giấc ngủ.
Chỉ nghĩ một khi có khả năng mất đi nàng, hắn sợ tới mức ngay cả ánh
mắt cũng không dám nhắm lại, cả đêm nhìn chằm chằm nàng, xác định nàng
bình yên vô sự ở bên người chính mình.
“Đứa ngốc.” Nàng lệ rơi mà mỉm cười, ngọc ngạch để hắn mĩ ngạch.
“Thực ngốc nha! Cho nên ngươi phải quản ta thật tốt, đừng để cho ta
lạc đường, ta duy nhất chỉ biết mỗi đường về nhà ngươi, không thể buông
tay.” Nàng là bờ cảng cập bến của hắn.
“Ân!” Nàng gật đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, tình sinh ý động, bọn họ từ trong mắt lẫn nhau
nhìn đến ảnh ngược chính mình, thâm tình như chức, tình yêu triền miên,
gắn bó ôi tiếng tim đập ở trong lồng ngực cổ động, trừ bỏ trước mắt
chính là hắn [ nàng '> thì không có gì khác nữa.
Môi, càng dựa vào càng gần, tâm, xuyên thấu qua nhiệt độ cơ thể như
ngọn lửa bùng phát, sợ hãi mất đi, cảm giác sợ hãi khiến hai người càng
thắt chặt, hô hấp trở nên nặng nề, drap giường hơi hơi hãm xuống, trong
căn phòng phảng phất đầy hơi thở tình dục.
Người thành đôi, bóng nhỏ cũng thành căp, hai bên trải qua ân ái.
“Đợi chút, nhà của ai vậy?” Nhìn qua cảm thấy thật xa lạ.
“Nhà của ta.” Chờ không kịp Đường Thần Dương như thế nào tạo cơ hội để nàng kêu ng