
ng?
Phải nói thế nào với con về sự xuất hiện của một đứa bé khác ngay lúc mình vừa được nhận tình yêu thương sau thời gian dài khao khát. Không
chỉ Diễm Thu lo lắng, Lâm Hân cũng cảm thấy bất an vì cảm giác lo lắng
kéo đến đột ngột. Hai đứa con cô liệu đã sẵn sàng chờ đón một đứa em
khác? Khi có thêm con cái, trách nhiệm nặng hơn, Lâm Hân liệu có đủ sức
để mà quán xuyến tất cả không?
Lâm Hân từ nhỏ đã quen với cảm giác đơn độc, trước sau chỉ có một
mình. Cô từng là một đứa trẻ chỉ biết yêu bản thân mình, cực đoan với
tình thương…Nhưng sau khi có Khải Hoa- Khải Lạc rồi Hạo Thiên nữa, cô
mới dần dần hiểu rõ, hạnh phúc của yêu thương thật sự không thể đo đếm
hết, người ta chỉ thật sự hạnh phúc khi người mình yêu thương vui vẻ.
Yêu thương cũng không cần được đáp lại bởi “được yêu thương một người
khác cũng là một sự hạnh phúc rồi”.
-Không sao đâu -Lâm Hân cười nhẹ- Tiểu Thiên sẽ hiểu mà. Chúng ta là
cha mẹ. Chúng ta có thể cùng các con chờ đón sự ra đời của em bé. Để cho chúng biết là…em bé cần anh chị và ba mẹ thương yêu đến thế nào. Sau
này sau khi con chúng ta lớn, chúng ta nói với chúng, có người thân là
một cảm giác vô cùng vui vẻ. Không ai bất hạnh hơn những người không
thân thích, tôi tin các con của chúng ta sẽ hiểu và biết trân trọng hạnh phúc chúng đang có mà.
Bàn tay đặt trên bụng của Diễm Thu buông nhẹ xuống. Sự căng thẳng
trên gương mặt cô cũng giãn ra. Lúc trước mang thai Vọng Thiên, Diễm Thu ngày ngày đều rửa mặt bằng nước mắt. Cô không quan tâm đến sự ra đời
của con, chỉ biết oán hận. May là Vọng Thiên đến bây giờ chưa nhiễm phải tư tưởng đầy oán giận một thời của mẹ. Diễm Thu đã dừng lại kịp lúc.
Con cô vẫn còn có thể mỉm cười, vẫn còn ánh mắt ngây thơ và nụ cười răng sún….Trẻ con không biết oán hận, chỉ có người lớn vô tình trút lên
người chúng nỗi hờn oán của mình thôi.
-Xong rồi – Thiệu Hằng đã bàn xong chuyện, thong thả bước vào trong.
Nụ cười của anh cũng thật nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn vợ đầy trìu mến. Bàn
tay nhẹ đặt lên vai Diễm Thu một cách tự nhiên:
-Anh Kỷ và tôi đã nói chuyện. Luật sư sẽ làm tiếp công tác thủ tục,
tháng sau sau khi anh chị về Thượng Hải, cả nhà chúng tôi sẽ dọn đến đây ngay.
Cuộc sống tại Thượng Hải của Lâm Hân diễn ra khá bình lặng. Khải Hoa
và Khải Hân vào học lớp Một ở một trường tiểu học gần nhà. Chỉ là một
ngôi trường nhỏ nhưng hai đứa bé đều cảm thấy vui vẻ. Hằng ngày ông Kỷ
đưa cháu đi học, bà Kỷ và Lâm Hân ở nhà làm nội trợ. Hai người tỏ ra rất hòa hợp. Tuy Lâm Hân chưa bao giờ nói về quá khứ nhưng qua lời Hạo
Thiên đã kể, bà Kỷ hiểu và thương con dâu nhiều lắm. Đôi vai gầy guộc
của cô đã gánh bao nhiêu giông tố. Bao lần bà cảm thấy thật xót xa.
Mới sáng sớm ngày chủ nhật, cả nhà đang ngồi quây quần bên bàn ăn thì bà Kỷ nhận được điện thoại. Bà nhẹ nhàng:
-Alo?
-Chị Kỷ ạ -Bên kia vang lên một giọng nói như reo đầy hân hoan- Là tôi…Là Mỹ Anh đây.
Nụ cười trên môi bà Kỷ thoáng ngưng lại. Trước đây bà vốn định sắp
xếp cho Hạo Thiên và con gái của bà Mỹ Anh gặp nhau. Sau đó là sự kiện
Lâm Hân khiến bà quên đi mất. Bây giờ nhớ ra lại cảm thấy áy náy. Giọng
bà không còn vẻ tự nhiên:
-Vâng…
-Chúng ta ra ngoài uống trà nhé? Có chị Trần nữa…
-Nhưng mà tôi đang dùng bữa sáng – Bà Kỷ vội vàng từ chối ngay- Hẹn…
-Được rồi. Tôi cho người đến đón chị – Người phụ nữ kia cũng thật dứt khoát- Tôi đang trên đường đến chỗ chị đây.
Sự dứt khoát của bà Mỹ Anh khiến bà Kỷ không có thời gian từ chối. Thấy vợ có vẻ bần thần, ông Kỷ hỏi ngay:
-Sao vậy? Có chuyện gì à?
-Không- Bà Kỷ uể oải -Là một người bạn cũ thôi. Bà ấy sẽ đến chơi.
-À…
Ông Kỷ không chú ý đến nữa. Chuyện của phụ nữ ông cũng không muốn can thiệp, chỉ tiếp tục công việc tưởng chừng nhàm chán nhưng lại làm ông
vô cùng thích thú của mình. Khải Lạc- Khải Hoa nhanh chóng thu dọn rồi
nắm lấy tay ông, chuẩn bị đi học.
Ông đã ra ngoài mà bà Kỷ vẫn còn thờ thẫn. Thấy vẻ lo lắng không giấu giếm của mẹ chồng, Lâm Hân hỏi ngay:
-Có chuyện gì không ạ?
-Không có gì đâu con -Bà Kỷ cố cười thật tươi- Mẹ sắp có khách, con vào pha trà cho mẹ đi!
…Buổi gặp mặt của hai người đàn bà diễn ra không có gì đặc biệt. Bà
Mỹ Anh sau khi gặp Lâm Hân, biết chuyện Hạo Thiên đã có vợ con thì không giấu được cảm giác thất vọng. Bà ta cũng không buồn nhận lời mời của bà Kỷ ở lại ăn bữa cơm trưa mà nhắn người đến đón ngay. Bà Kỷ sau phút áy
náy cũng tỏ ra không có gì cần lưu luyến nữa. Trong một mối quan hệ, nếu chỉ chăm chăm nghĩ tới lợi ích, khi nào mới có được tình cảm thật sư
đây?
Lâm Hân theo mẹ chồng ra ngoài tiễn khách. Một chiếc xe đã đợi sẵn.
Cửa mở ra. Bên trong là một cô gái ăn mặc hợp thời trang, mái tóc uốn
cong quý phái tuy là nét thời gian đã bắt đầu để lại dấu vết trên gương
mặt được trang điểm kỹ càng.
-Lâm Hân!
Cô ta nhìn thấy Lâm Hân bỗng nhiên lên tiếng gọi. Lâm Hân cũng nhìn lại…Vẻ ngạc nhiên đều không giấu được trên gương mặt cả hai:
-Từ Ninh?
Trước đây Từ Ninh là một người đẹp nổi tiếng tại Lan Quế Phường. Cô
ta là bạn học thời cấp III của Lâm Hân, cũng là người