
i, Chu Tử đi vào Nội thư phòng. Nàng lấy bức họa đêm qua Triệu Trinh vẽ cho mình ra tỉ mỉ dán lại — bởi vì lúc rảnh rỗi Triệu Trinh trường thích học đòi văn vẻ, quệt vẽ vài đường, cho nên Chu Tử cũng tự học được cách dán tranh — rồi treo lên một nơi dễ thấy.
Xong việc, nàng lại sắp xếp đống tranh vẽ đủ thứ từ động thực vật đến phong cảnh mà Triệu Trinh vẽ ở Nam Cương ở trên kệ, tối hôm qua hắn mới đem đến Nội thư phòng mấy bức họa này, rồi thu dọn qua loa một chút, lúc này mới ra khỏi Diên Hi cư, đến chính viện thỉnh an Cao Thái phi, tiện thể chơi với Bánh Bao Nhỏ một chút.
Lúc Chu Tử đến, Cao Thái phi đang ôm Bánh Bao Nhỏ nhìn Hoàng Oanh và Đại Nhạn — vừa nghỉ kết hôn trở về — sắp xếp lại đống trang sức! Chu Tử không để ý đến trang sức, mà quan sát Đại Nhạn trước.
Dưới sự chủ trì của Chu Tử, Đại Nhạn và Triệu Phúc rốt cục cũng từ đôi tình nhân kết thành phu thê, thật sự đã trở thành người nhà của Triệu Phúc. Hôm nay, mặc dù bộ dạng của nàng ta vẫn rất bình thường, nhưng đuôi mày khóe mắt lại tăng thêm vẻ quyến rũ của người có chồng, càng thêm chững chạc, chỉ tỉ mỉ dọn dẹp sửa sang lại, cũng không nhiều lời.
Cao Thái phi vừa thấy Chu Tử tiến vào, vội hỏi: “Chu Tử, con qua xem mấy thứ đồ này một chút đi, thích cái gì, cứ lấy!”
Triệu Tử vừa thấy Chu Tử tiến vào, lập tức giãy dụa muốn chui vào lòng Chu Tử, Chu Tử vội bế lấy con, ôm Triệu Tử nhìn ngắm đống đồ trâm cài trang sức này. Cao Thái phi tích góp nhiều năm như vậy cũng được không ít thứ tốt, rất nhiều loại mà Chu Tử chưa từng nhìn thấy.
Bởi vì Triệu Trinh dung túng, đồ trang sức của Chu Tử luôn vừa nhiều vừa quý lại tinh xảo, trang sức của Cao Thái phi tuy không mới mẻ hơn Chu Tử, nhưng số lượng và mức độ quý báu thì cao gấp mấy lần của Chu Tử.
Chu Tử sợ đâm trúng Bánh Bao Nhỏ, liền giao Triệu Tử cho Ngân Linh, để Ngân Linh và Nhũ Yến ôm tiểu Thế tử ra ngoài hiên phơi nắng, sau đó mình và Cao Thái phi cùng thưởng thức. Nàng rất thích những thứ trang sức này, lại không muốn đoạt lấy cái tốt của bà, cuối cùng Cao Thái phi ép nàng chọn cây trâm cài Phi Yến tương xứng với búi tóc đồng tâm của nàng, rồi cài lên tóc cho nàng.
Đúng lúc này, tiểu nha hoàn tới báo lại, nói là Vương tiểu thư tới.
Cao Thái phi thuận miệng nói: “Mời vào đi!”
Lần này Vương Tích Trân tới gặp Cao Thái phi, lấy cớ là mới được tặng mấy chậu Trọng ngạc mai, muốn tặng cho Thái phi nương nương ngắm.
Nàng đi theo nha hoàn bước vào.
Vừa vào liền thấy Cao Thái phi và Chu Tử đang đứng trước cửa sổ trên giường La Hán, đang mang thử trang sức — trên giường La Hán bày đủ loại kiểu dáng trang sức, Kim châu Thúy bảo! Dù nàng xuất thân tướng phủ, cũng chưa từng thấy được nhiều loại trang sức quý báu tinh xảo như vậy.
Lúc nàng hành lễ thỉnh an, liếc nhìn Chu trắc phi một cái, thấy Chu trắc phi rất bình tĩnh giúp Cao Thái phi chọn lựa, bộ dạng thong dong bình tĩnh, có thể thấy nhãn giới của nàng ta ngày thường cũng rất cao.
Nghĩ đến Chu Tử vốn là tiện tỳ có xuất thân bần cùng, ngay cả một mảnh đất cắm dùi cũng không có, bởi vì trèo được lên giường của Nam An vương, mà trở thành người đứng trên người khác; còn mình đường đường là tiểu thư của Tướng phủ, bởi vì đấu tranh chính trị mà bị xét nhà, rồi bị lưu đày, mặc dù được Nam An vương cứu, lại chỉ cứu mà không dưỡng, khiến mình phải ăn nhờ ở đậu khổ không nói nổi…
Vương Tích Trân tự thương hại bản thân, trong lòng chua sót, trên mặt vẫn lộ vẻ ung dung bình thản, tiến lên khen ngợi góp vui Cao Thái phi: “Thái phi nương nương, khuôn mặt của ngài xinh đẹp quý phái, cây trâm Phượng bằng vàng khảm phỉ thúy màu hồng hình giọt nước này, cũng chỉ có ngài mới có thể đeo!”
Cao Thái phi cầm lấy cây trâm Phượng gắn phỉ thúy hồng, trầm ngâm nhìn một chút, lại không bảo Chu Tử cài giúp bà, mà trực tiếp đưa cho Vương Tích Trân: “Tích Trân, cây trâm này cho ngươi!”
Vương Tích Trân trong lòng mừng rỡ — loại trâm Phượng bằng vàng này chỉ có chính phi mới có tư cách cài, chẳng lẽ… Trên mặt nàng vẫn là vẻ không quan tâm hơn thua, nhún người tạ ơn.
Chu Tử đứng bên cạnh rất không vui.
Tuy rằng nàng không hiểu biết nhiều, nhưng cũng biết loại trâm cài đầu hình Phượng này có chính thê mới có thể sử dụng, đại khái chính vì nguyên nhân này, Triệu Trinh cho nàng nhiều trang sức như vậy, lại chưa từng đưa nàng cây trâm nào hình Phượng, chẳng lẽ Thái phi muốn… Trong lòng nàng rất khó chịu, nhưng ngoài mặt lại nhịn xuống, bộ dáng vẫn thản nhiên như thường.
Chu Tử tìm cơ hội, lấy cớ đi xem Bánh Bao Nhỏ thế nào, rời khỏi chính đường.
Bánh Bao Nhỏ đang chơi ở ngoài hành lang Đông sương phòng.
Ngân Linh bê một cái giường trúc đặt dưới mái hiên, để tiểu Thế tử nằm phơi nắng chơi đùa. Gần đây Triệu Tử lớn rất nhanh, đã biết ngồi rồi, có vẻ sẽ nhanh chóng biết đi thôi. Chu Tử đặt bé lên giường trúc, để con ngồi đó, nhưng không rời đi, thân thể mập mạp của Triệu Tử bổ nhào về phía trước, lại uốn éo qua lại, liền biến thành tư thế nằm sấp trên giường.
Chu Tử nhìn tay chân béo ú của con liều mạng đá đạp lung tung, sợ hết hồn, quyết định ôm con vào trong ngực, ra ngoài