Mỹ Nhân Ốm Yếu

Mỹ Nhân Ốm Yếu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322930

Bình chọn: 8.00/10/293 lượt.

n đặt

lên người nàng, nhìn thấu lo lắng của nàng, Huyền Thương thấp giọng kiên định cam đoan nói:

“Chúng ta sẽ không có việc gì!”

“A.” Giật mình hoàn hồn, nàng vuốt trán, tay nhỏ bé nhẹ nhàng cầm tay hắn, cũng thấp giọng khẽ hỏi: “Thương thế của huynh……”

“Tốt lắm!” Biết nàng muốn hỏi cái gì,

Huyền Thương rất nhanh trả lời, tiếng nói trầm thấp vững vàng, không còn chứng khí hư vì bị nội thương chưa lành của vài ngày trước.

Từ đêm đó sau khi thoát khỏi đuổi giết,

bọn họ đến ở một khách điếm nhỏ không làm người khác chú ý chuyên tâm

dưỡng thương. Sau khi liên tiếp mấy ngày vận công theo khẩu quyết mà

nàng học thuộc, nội thương vốn trầm trọng rất nhanh liền hồi phục, làm

cho người ta không thể không tò mò Tiết gia gia dạy nàng đến tột cùng là bí pháp nội công của môn phái nào, lại ảo diệu huyền bí đến như thế?

Đáng tiếc là, Tiết gia gia đã qua đời,

không thể tra hỏi, mà A Tô vẻ mặt mờ mịt, chỉ nói: “Tiết gia gia cũng

không nói cho muội biết đây là bí quyết nội công gì, ông dạy muội học,

muội liền học!”

Tóm lại một câu, việc này đã xem như án chưa giải quyết, không đáng truy hỏi!

Dù sao nội thương của hắn hoàn toàn khỏi

hẳn là hàng thật giá thật, cho nên sau khi thương thế lành liền mang

theo nàng đi hít thở không khí, lại không đoán được sẽ ở tửu lâu nghe

được việc hắn phản bội Huyền Cực Môn trên giang hồ truyền ra đã như lửa

cháy lan trên đồng cỏ.

“Phải không? Vậy là tốt rồi!” Nghe vậy,

nàng cảm thấy yên tâm, sau khi nghiêng tai lắng nghe, cánh môi hiện ra

nụ cười. “Hết mưa rồi!”

Ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy mưa to tầm tã đã ngừng, ở xa xa núi non trùng điệp xanh biếc

tú lệ, sau cơn mưa vầng dương từ trong đám mây hiện ra, biểu thị sau

giữa trưa thời tiết sẽ rất tốt, cánh môi mỏng của Huyền Thương không

khỏi hơi cong lên…… Đây là tượng trưng cho bọn họ cuối cùng cũng thoát

khỏi khói mù u ám, sắp có được cuộc sống tương lai tươi sáng, đúng

không?

“Đi thôi!” Giúp nàng đứng dậy, vẻ mặt Huyền Thương đầy dịu dàng trầm tĩnh.

“Ừm.” Mềm mại để hắn đỡ mình, cánh môi A Tô vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.

Khi hai người tựa vào nhau đi ngang qua

bàn bên cạnh để xuống lầu, đại hán mặt chữ quốc vẫn ba hoa đàm luận cuồn cuộn không dứt vang lên, cao hứng bừng bừng phát biểu quan điểm của

mình về đại sự oanh động giang hồ “thủ cấp ‘Câu Hồn Tu La’ treo giải

thưởng vạn kim” này……

Mưa to qua đi, ánh mặt trời bắt đầu chiếu rọi, đám tiểu thương ven hồ thấy du khách trú mưa đều ra ngắm cảnh trí

Tây Hồ tươi đẹp sau cơn mưa, lập tức lại chăm chỉ mở sạp, nhiệt tình mời chào, rất nhiều người dùng chút tiền này để nuôi sống một nhà già trẻ,

cho nên trong lúc nhất thời, ven hồ có vẻ náo nhiệt dị thường.

Dựa vào nam nhân trầm tĩnh ít lời bên

cạnh cẩn thận đỡ, A Tô mặc dù mù, nhưng vẫn có thể an toàn đi trong đám

người náo nhiệt, hoàn toàn không bị người bên ngoài va chạm.

“Thương, có thể chứ?” Tai nghe tiếng người ồn ào quanh mình, nàng bỗng nhiên tung ra câu hỏi rất kì lạ.

“Cái gì?” Hiển nhiên, cho dù Huyền Thương hiểu biết nàng rất sâu cũng không hiểu ý nghĩa, cúi đầu hỏi lại thiên hạ trong lòng.

“Chúng ta có thể không chút nào che giấu

mà hiện thân như vậy sao?” Huyền Cực Môn hiện đang truy tra tung tích

bọn họ, bọn họ nên tìm một chỗ trốn mới đúng, sao có thể nhàn hạ thoải

mái ở Tây Hồ Hàng Châu náo nhiệt ngắm cảnh? Không sợ bị tìm được sao? A

Tô trong lòng khó hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc.

“Không sao! Mấy ngày nay chúng ta ẩn nấp ở khách điếm dưỡng thương, những người đó không tìm thấy tung tích chúng

ta, khẳng định sẽ nghĩ rằng chúng ta đã rời khỏi Giang Nam, đuổi theo

hướng khác!” Huyền Thương quá rõ phương thức làm việc của những người

trong Huyền Cực Môn, nhàn nhạt giải thích cho nàng.

“Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, phải không?” Rốt cục cũng hiểu ra, nàng nhịn không được cười khẽ.

“Phải.” Thấp giọng hưởng ứng, đáy lòng

Huyền Thương cũng rất rõ ràng đối phương một khi truy không ra tung tích bọn họ, khẳng định sẽ phát hiện khác thường, rồi quay lại tìm kiếm từ

đầu, cho nên Giang Nam này cũng không phải nơi có thể ở lâu, song, hắn

cũng khôn ngoan mà không nói ra để khiến nàng lo lắng.

“Huynh nói, chúng ta có cần phải mai danh ẩn tích, đổi tên, để né tránh ‘Huyền Cực Môn’ truy tung?” Nghĩ nghĩ,

nàng lại có câu hỏi.

“Nàng sẽ quen gọi ta bằng tên khác?” Huyền Thương nhíu mày hỏi lại.

Thói quen của con người rất khó sửa! Gọi

tên nhiều năm như vậy, theo tính tình đơn thuần của nàng, khẳng định hai ba câu liền để lộ, vô tình mà bật gọi lên tên thật của hắn.

Nghĩ đến phải muốn dùng tên khác gọi hắn, A Tô cảm thấy không được tự nhiên, không thể tưởng tượng dùng một cái

tên xa lạ để khoác vào người hắn. Từ khi có trí nhớ tới nay, hắn đã tên

“Huyền Thương”, cũng cảm thấy tên này thích hợp nhất với hắn.

“Muội, muội nghĩ muội có thể sẽ không

quen!” Thở dài thừa nhận. Nếu thật muốn làm như vậy, nói không chừng

nàng hai ba câu nói sẽ phá tan.

“Được rồi!” Cười khẽ, Huyền Thương thản

nhiên nói: “Ta cũng không muốn dùng tên khác gọi nàng.”


Old school Swatch Watches