
vui vẻ cười.
Trương Quang Khải ăn đồ ăn, tiếp đó nhớ tới một việc. "Chân Nhân, anh
hỏi em, nếu Dịch tiên sinh đã có người trong lòng rồi, thì em sẽ làm như thế nào?"
Tuy rằng anh chưa xác định được tình cảm thật
sự của Dịch tiên sinh đối Lam Đình Nhân tiểu thư, nhưng chuyện có yêu
thích ở một mức độ nhất định thì có thể xác định được, hơn nữa, tương
lai lỡ mà Chân Nhân biết người trong lòng của Dịch tiên sinh là chị gái
của cô, chắc hẳn sẽ bị đả kích không nhỏ.
Hiện nay hai
chị em cô sống nương tựa lẫn nhau, hơn nữa tình cảm xem ra rất tốt, hy
vọng sau này sẽ không do chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm chị em của các cô.
"Anh Dịch đã có người yêu thích sao?" Lam Chân
Nhân có chút kinh ngạc, bởi vì trước đây anh Trương từng nói qua anh
Dịch không có bạn gái, cũng không có người trong lòng.
"Không phải, anh vừa mới nói đây chỉ là giả thiết."
"Câu hỏi giả thiết sao?" Cô suy nghĩ. "Nếu anh Dịch đã có người yêu thích, em sẽ chúc phúc cho anh ấy."
"Em không khó chịu sao?" Cô không phải thích Dịch tiên sinh lắm sao?
"Khó chịu? Có lẽ là có, nhưng mà em không thể nhất định bắt anh Dịch
thích em được, ngược lại dường như hy vọng được nhìn thấy anh ấy hạnh
phúc."
Trương Quang Khải cảm thấy được cô nói những lời
này là thật tâm, bởi vì biểu hiện của cô thoạt nhìn rất chân thực, nhưng đây dường như có chút kỳ lạ. "Nhưng không phải em rất thích anh ta?"
"Đúng vậy, em rất thích anh Dịch." Cô thường hỏi anh Trương chuyện về
anh Dịch, bởi vậy cô thật lòng trả lời tâm ý của mình. "Mẹ em qua đời từ rất sớm, một tay cha em nuôi nấng hai chị em em lớn lên, tuy rằng cha
em chỉ là một nhân viên công vụ bình thường, nhưng cha rất yêu thương
chị em, đối với em mà nói, trên thế giới này vĩ đại nhất là cha, nhưng
cha em ba năm trước đây đã qua đời." Giọng nói của Lam Chân Nhân vô cùng khổ sở và sầu não.
"Năm ngoái lúc em thực tập ở khách
sạn bên Australia bị một nữ khách gây khó xử, cũng bị yêu cầu bồi
thường, em thật sự cảm thấy rất sợ hãi, may mà có anh Dịch giúp em, em
thật rất vui, cảm giác anh ấy giống như cha em bảo hộ cho em, không cho
em bị thương tổn hay ủy khuất gì hết, cho nên từ giây phút đó em đã rất
thích anh Dịch." Lúc ấy anh Trương không ở đó, sau đó không lâu anh mới
đi vào khách sạn.
Thích giống như cha?
Lời nói của Lam Chân Nhân khiến cho Trương Quang Khải có chút kinh ngạc,
nhìn cái biểu cảm sùng bái trên khuôn mặt cô, dường như anh có thể không cần phải lo lắng cho chị em cô sau này sẽ vì Dịch tiên sinh mà tình cảm xấu đi nữa.
"Anh Trương, sao anh không ăn? Có phải tại
em nói nhiều quá không?" Tuy rằng anh Trương đối xử với cô vẫn rất thân
thiết, nhưng vừa rồi hình như là cô nói hơi nhiều, có lẽ sẽ làm anh
Trương cảm thấy thực nhàm chán.
"Không đâu, anh rất thích nói chuyện phiếm với em, cho nên em cứ tiếp tục nói không có vấn đề gì."
"Ân."
Trương Quang Khải vừa ăn đồ ăn ngon, vừa nghe Lam Chân Nhân nói chuyện, cả hai trải qua một buổi trưa vui vẻ.
"Anh nói vậy là có ý gì?"
Giữa trưa, Lam Đình Nhân vội vàng đi đến quán ăn mà Dịch Thương Duệ đã nhắc tới, vừa ngồi xuống, liền khẩn trương hỏi.
Vì Chân Nhân, cô đã quyết định không gặp mặt anh nữa, cho dù anh đã
nhiều lần đánh tiếng mời cô cùng dùng cơm, cô đều tìm cớ cự tuyệt, chỉ
hy vọng anh có thể thử qua lại với Chân Nhân.
Kết
quả là sáng nay cô nhận được tin nhắn anh gửi, nói cái gì mà tốt hơn cô
nên thân thiện với anh một chút, nếu không thì có thể anh sẽ oán trách
với Chân Nhân là cô đối xử với anh không tốt.
Cô quả thật không hiểu, không lẽ ý của anh ta là muốn nói cho Chân Nhân biết việc
giữa hai người sao? Lòng cứ khẩn trương, cô liền gọi điện thoại hỏi anh, nhưng anh chỉ nói gặp mặt nhau mới trả lời câu hỏi của cô, rồi cho cô
địa chỉ tiệm ăn này, bảo cô đúng giữa trưa đến.
Không
phải là cơm tối mà là cơm trưa, cũng không hẹn ở phòng ăn của khách sạn
anh đang ở, Lam Đình Nhân cảm thấy yên tâm phần nào, hơn nữa muốn biết
rốt cuộc anh ta có ý đồ gì, vì vậy cô đến nơi hẹn rất đúng giờ.
Thấy được người lâu ngày không gặp, Dịch Thương Duệ khẽ mỉm cười. "Đừng vội, vừa rồi anh đã giúp em gọi món, là bò bít-tết, hy vọng là em
thích."
Tuy rằng Lam Đình Nhân chỉ định nói chuyện xong
với anh sẽ đi liền, nhưng ngay lúc đó người phục vụ đem thức ăn lên, nên cô đành đợi người phục vụ bày xong lên bàn mới nói được.
"Mời hai vị từ từ dùng bữa."
Sau khi người bồi bàn rời đi, cô liền hỏi lại thêm lần nữa. "Tin nhắn
lúc sáng anh gửi là có ý gì? Anh định đem chuyện giữa hai ta nói với
Chân Nhân thật sao?" Vì nhận được tin nhắn lúc sáng của anh hại cô không thể chuyên tâm vào công việc.
Chỉ là nhìn thấy vẻ hoảng
hốt lo lắng của cô, Dịch Thương Duệ lại càng bình tĩnh, anh cầm lấy dao
nĩa đưa cho cô, "Mau thử xem, món bò bít-tết ở đây rất có tiếng."
Cô làm gì có tâm trạng để ăn bò bít tết!
"Dịch Thương Duệ, rốt cuộc anh có ý gì?"
"Em ăn trước đi, rồi anh mới trả lời câu hỏi của em!"
"Anh!" Cô đành nhận lấy dao nĩa, cắt nhỏ một miệng bò cho vào miệng.
"Ngon không?"
Tuy