
hải đã biết mỹ nhân ngư của tôi là ai rồi chứ?"
Nghe anh hỏi, Trương Quang Khải không giấu diếm, "Nếu như tôi đoán
không sai người đó chính là Lam Đình Nhân tiểu thư, chị gái của Lam Chân Nhân, đúng không?"
"Ha ha, liệu có gì qua được cặp mắt
của anh không đây hả? Chuyện gì cũng lừa không được anh!" Thực tình anh
cũng không muốn giấu diếm, nếu không thì đã không trả lời rồi. "Được
rồi, tôi phải đi đây, cuộc hẹn này tôi dự tính phải cố gắng lừa để bắt
cóc được cô ấy, lỡ mà mỹ nhân ngư chờ lâu quá trốn mất, tôi sẽ thất vọng lắm đó."
"Được, chúc anh hẹn hò vui vẻ."
Nhìn bóng sếp rời đi, Trương Quang Khải quyết định không đem mấy lời trong lòng nói ra nữa.
Anh vốn muốn hỏi, sếp đối với Lam Đình Nhân tiểu thư có thật nghiêm túc hay không.
Nhưng mà anh biết Dịch tiên sinh về phương diện tình cảm chưa từng dự
tính xa vời, bởi vậy anh ta đối với Lam Đình Nhân tiểu thư "nghiêm túc"
là ở mức độ nào, chỉ sợ ngay cả bản thân anh ta cũng không biết? Như vậy cho dù có mở miệng hỏi, hẳn cũng chỉ nhận được một đáp án mơ hồ mà
thôi.
Nhưng mà từ thứ Sáu tuần trước tới hôm nay, đã qua một tuần, nếu chỉ
đơn thuần là tình một đêm, hẳn là sẽ không duy trì lâu như vậy, hơn nữa, hai ngày trước Dịch tiên sinh sau khi kết thúc mấy cuộc họp, từng oán
giận nói hình như nếu anh ta không gặp mỹ nhân ngư thì cảm thấy vô cùng
buồn chán, hại tinh thần của anh ta sa sút, làm việc không nổi.
Lời này mới nghe qua tưởng như nói đùa, nhưng trước giờ Dịch tiên sinh
khi đang làm việc chưa từng nhắc tới chuyện phụ nữ, hơn nữa ngay lúc đó
vẻ mặt anh ta ngoại trừ có vài điểm bất mãn, còn có chút mất mát, có thể thấy được mức độ mà anh ấy thích Lam tiểu thư vượt xa khỏi cái "hứng
thú" như lời anh ấy nói.
======================
Lam Chân Nhân trên tay xách theo đống đồ ăn cô vất vả làm, giữa trưa
đến công ty tìm anh Dịch, cô hỏi qua anh Trương, anh nói anh Dịch trưa
hôm nay không có lịch gì, mà cô cũng không gọi điện thoại cho anh Dịch,
bởi vì cô muốn cho anh bất ngờ, hy vọng anh sẽ thích đồ ăn cô làm.
"Chân Nhân, thật có lỗi, Dịch tiên sinh giữa trưa lại có hẹn bất ngờ,
cho nên vừa mới đi ra ngoài." Trương Quang Khải trên mặt có một chút áy
náy.
Bỗng nhiên vừa mới nghe Dịch tiên sinh nhắc tới trưa nay có hẹn với Lam Đình Nhân, tuy rằng muốn nói cho Dịch tiên sinh biết Chân Nhân trưa hôm nay sẽ tìm đến anh, nhưng thấy Dịch tiên sinh suốt
mấy ngày buồn bã hiếm hoi mới có lại được nụ cười, cho nên anh cũng khó
nói ra miệng.
Bởi vì vậy, anh cảm thấy thực sự có lỗi với Chân Nhân.
"Anh Trương, anh không phải giải thích với em đâu, anh Dịch cũng là vì
công chuyện, không có vấn đề gì đâu." Mặc dù có chút thất vọng, nhưng
trên mặt Lam Chân Nhân vẫn tươi cười, bởi vì cô không muốn làm cho anh
Trương phải tự trách. "Anh Trương, anh có hẹn với ai không? Em cũng có
làm phần cho anh đây."
Trương Quang Khải nhìn cô, lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt Chân Nhân lộ ra những đường nét uyển chuyển
đúng tiêu chuẩn mỹ nhân phương đông, liền cảm thấy cô rất được, hơn nữa
cá tính nhu thuận dịu dàng, nhưng mà Dịch tiên sinh hình như đối với cô
bé này không chút hứng thú, ngay cả lần này đến Đài Loan có gặp mặt cô
hay không cũng phải đợi anh phải nhắc.
Vốn là sếp anh đã
trả lời không muốn gặp cô, nhưng sau đó lại chủ động hỏi điện thoại của
Chân Nhân, lúc ấy anh còn thấy kỳ quái Dịch tiên sinh làm sao có thể đột nhiên thay đổi chủ ý như vậy, thì ra là vì Lam Đình Nhân tiểu thư.
Nhận ra anh Trương nhìn cô không nói gì, Lam Chân Nhân cảm thấy kỳ lạ
hỏi: "Anh Trương, làm sao vậy, có phải là anh cũng có việc hay không?
Nếu là như vậy, không có vấn đề gì, lần sau em lại đến."
"Anh không sao, bây giờ cũng là thời gian nghỉ ngơi." Trương Quang Khải
nhẹ nhàng cười cười, "Đi, chúng ta đến phòng khách, anh vừa lúc đói
bụng."
"Ân." Có người cổ động làm cho cô cũng cảm thấy hứng thú.
Hai người đi vào phòng khách, Lam Chân Nhân đem lồng cơm đặt lên bàn, sau đó cô lại lấy ra từng tầng từng một.
Nhìn năm cái hộp đựng đầy đồ ăn, tuy rằng anh không biết tên từng món,
nhưng nhìn ra được mấy món đó đều không phải món gia đình thông thường,
bởi vì mỗi món trông vừa ngon miệng lại vừa tinh xảo, nhất định cô tốn
không ít thời gian.
"Thơm quá, nhất định ăn rất ngon, không ngại anh ăn sạch hết chứ?"
"Ăn sạch hết?" Lam Chân Nhân run lên, sau đó hiểu được anh nhất định là muốn an ủi cô mới nói như vậy, điều này làm cho cô cảm thấy đau khổ,
cũng nở nụ cười. "Ăn sạch hết đương nhiên là rất tốt, nhưng anh Trương
nếu ăn nhiều như vậy, anh có thể biến thành một ông bụng bự nha."
So với anh Dịch vô tâm lại nghiêm túc, anh Trương tựa như anh trai hàng xóm nhà bên, đối với cô thật sự thân thiết, bởi vậy cô mỗi lần đều là
gọi điện thoại trước cho anh Trương, hỏi anh mấy chuyện về anh Dịch.
"Đồ ăn ngon trước mặt, có thành một ông lão bụng bự thì thành ông lão bụng bự vậy."
Cô cười cầm chiếc đũa cùng cái đĩa nhỏ đưa cho anh. "Như vậy mời dùng đi!"
Trương Quang Khải cam đoan, "Anh nhất định sẽ ăn hết sạch."
"Ha ha." Cô