
Thái tử phi, càng không muốn vào cung dự lễ hội hoa cùng Công chúa. Bởi vì cô con gái duy nhất của Tuyên Văn Đế
thật là một người khó mà chung sống.
Công chúa tên Cửu, không phải vì cô ta là con thứ chín, cô ta là con gái duy nhất của Tuyên Văn Đế, tên là Cửu là có câu chuyện riêng.
Năm đó, Độc Cô Hoàng hậu sinh Thái tử Mộ Thẩm Hoằng, sau đó liên tục sinh
ra ba cô con gái chết non. Giám chính Thuần Vu Thiên Mục của Ti Thiên
Giám tinh thông thuật xem tướng, nói Độc Cô Hoàng hậu phạm vào sao Cửu
Nữ, sẽ phải sinh đến chín cô con gái. Biện pháp phá giải, sinh thêm một
cô con gái phải đặt tên là Cửu, tỏ vẻ đã sinh chín nữ nhi.
Quả nhiên, không lâu sau Độc Cô Hoàng hậu lại sinh một công chúa, vì vậy
liền gọi là A Cửu. Cũng thật kỳ lạ, từ đó, Hoàng hậu không sinh thêm bất kỳ người con gái nào nữa, nhưng cũng không sinh thêm con trai, cuối
cùng có một trai một gái. Vị Cửu Công chúa này là minh châu của đế hậu,
muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Vì vậy, tính khí rất khác thường,
vặn vẹo một cách khó ngờ.
Qua mấy lần tiếp xúc, Cung Khanh chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung Cửu Công chúa, đó là: kính nhi viễn chi.
Hướng Uyển Ngọc có lòng nhắc nhở Cung Khanh, kỳ thật là có lòng ích kỷ riêng, cô ta tự thấy bản thân gia thế hiển hách, dung mạo xuất chúng, dõi mắt
khắp kinh thành, có thể vượt trội so với cô ta chỉ có cô em họ này. Chỉ
cần Cung Khanh không cạnh tranh trong cuộc đua đến ghế Thái tử phi, cô
ta tự tin tất thắng. Hôm nay dò la, mới biết cô em họ không ôm chí lớn,
dự định bắt chước người mẹ năm xưa, lựa chọn trong số các tiến sĩ xuất
thân nhà nghèo một người làm vị hôn phu, cô ta mới được thở phào nhẹ
nhõm.
Từ lời nói hành động của Hướng Uyển Ngọc, Cung Khanh đã đoán được bí mật
này rồi, nhưng nàng tỏ vẻ không hay biết, ngược lại còn ngây thơ cười
cám ơn ý tốt của biểu tỷ.
Hướng Uyển Ngọc có chút chột dạ, thay xiêm y của Cung Khanh, hóp bụng ưỡn ngực ra khỏi phòng thay đồ.
Hai thiếu nữ đi ra cùng một lúc, đều đang tuổi dậy thì tươi trẻ sức xuân, nhưng phong thái thì thật cách nhau quá xa.
Cung phu nhân thầm nghĩ, xiêm y này do con gái ta mặc rõ ràng như tiên nữ
giàng trần, sao khoác lên người cô cháu gái lại thô tục đến vậy? Lại
nhìn sang con gái nhà mình, mặc bộ xiêm y màu đỏ tươi của cháu gái lại
càng thêm nổi bật rực rỡ. Quả nhiên là người đẹp mặc gì cũng đẹp.
Hàn thị cũng đang thầm so sánh. Lòng rất muốn thiên vị cho con gái, nhưng
không thể không công nhận, con gái nhà mình tuy có nhan sắc, nhưng so
với Cung Khanh thì chỉ là dung chi tục phấn.
Tạm thời dung mạo không phải vấn đề mấu chốt nhất. Hàn thị lo lắng vẫn là
về tính tình con gái. Hiểu con gái có ai bằng mẹ, tính tình Hướng Uyển
Ngọc dù có được tuyển vào Đông Cung cũng khó lòng có được kết cục tốt.
Gì mà mẫu nghi thiên hạ, độc sủng hậu cung chỉ là giấc mơ hồng của thiếu nữ mới lớn thôi. Vì vậy, từ khi nghe được tin tức từ chỗ Triệu quốc phu nhân, bà liền gióng trống khua chiêng định hôn sự cho con gái, nhằm cắt đứt ý nghĩ viển vông kia.
Cung phu nhân thấy kế thay mận đổi đào đã đại công cáo thành, liền nói: “Chị dâu, chúng ta xuống phố ngắm đèn thôi.”
Hàn thị cười nói: “Em chồng, có lẽ nên để ta đi trước một lúc cho thỏa đáng.”
“Được, chị dâu đi trước, em chờ thêm một lúc.” Cung phu nhân biết chị dâu tỉ
mỉ cẩn thận, sợ Cung Khanh và Hướng Uyển Ngọc đi cạnh nhau sẽ khiến
người khác liên tưởng.
Hàn thị dẫn theo con gái người hầu ra khỏi phòng.
Hướng Uyển Ngọc và Cung Khanh vóc người tương tự, nhưng nào ngờ phần eo của
váy lại thít chặt đến mức cô ta thở cũng khó khăn. Với người vốn tự hào
thon thả nhẹ nhàng như Hướng Uyển Ngọc mà nói, không nghi ngờ gì là một
đả kích to lớn. Nhưng trừ chuyện đó ra, còn một đả kích khác.
Cô ta cố tình căn dặn tỳ nữ Thanh Hoa, khi buộc mặt nạ cho Cung Khanh,
phải buộc lỏng một chút, để mặt nạ tuột ra cho Độc Cô Đạc thấy người
giải câu đố đèn không phải cô ta. Ai biết Cung Khanh lại phản ứng nhanh
như vậy, giữ được mặt nạ trên mặt. Ra khỏi Đăng Nguyệt Lâu, cô ta buồn
bực muốn hét một tiếng, nhưng eo bị thít chặt, chỉ mới hô một nửa đã hết hơi
“Ra rồi ra rồi.”
Độc Cô Đạc nấp sau bảng hiệu của một cửa hàng đối diện, kích động nhìn chăm chú mặt nạ hỉ thương mi sao.
Duệ Vương vừa đi, hắn liền lôi kéo Nhạc Lỗi theo tới Đăng Nguyệt Lâu. Hắn
muốn xem xem cô gái vừa giải câu đố đèn có gọi phu nhân An Quốc công là
mẫu thân, nếu đúng, thì chính là Hướng Uyển Ngọc, không còn gì để nghi
ngờ.
Nhạc Lỗi nhắc nhở: “Tốt nhất Hầu gia nên thay mặt nạ, mặt nạ này quản gia hầu gái nhà cô ấy đều thấy rồi.”
Độc Cô Đạc lập tức tìm một hàng rong mua một mặt nạ trừ tà, lúc này mới đĩnh đạc bám theo nhóm Hàn thị.
Một lúc sau, quả nhiên nghe thấy Hướng Uyển Ngọc gọi Hàn thị là mẫu thân, Độc Cô Đạc nói: “Đúng là Hướng Uyển Ngọc.”
Nhạc Lỗi nhìn cô gái trước mắt, ngừng trong chốc lát, đột nhiên nói: “Không phải cô này.”
“Tại sao không phải? Mặt nạ trang phục đều giống.”
“Khi tuột mặt nạ, tỳ nữ kia thắt nút hai lần, giờ chỉ còn một nút thắt. Còn nữa, eo cô này to hơn một tấc.”
Độc Cô Đ