
còn nghi hoặc, con mãnh hổ có thân hình to lớn dọa người, chạy theo họ cả nửa trái núi, nay xe ngựa lật, vợ chồng họ không thể chạy trốn nữa, chẳng phải là cơ hội tốt để mãnh hổ xé xác sao, làm
sao nó có thể buông tha cho họ vô duyên vô cớ như vậy được?
“Yên tâm, các người không có nguy hiểm.” Tiếng nói trầm thấp kia thản nhiên truyền đến, có chút không kiên nhẫn.
Tuy nỗi sợ của hai vợ chồng họ Thu đã giảm bớt, nhưng vẫn lo lắng đến an nguy của mình, sợ mãnh hổ giấu mình ở đâu đó để chờ thời cơ xông ra, cho nên không dám tùy tiện xuống xe ngựa. Thu Định Khang cố ý kéo dài
thời gian, thấy nam tử bên ngoài kia vẫn bình yên vô sự, mới dám mang vợ con xuống xe ngựa, ý tưởng này tuy rằng ti bỉ, nhưng trong thời khắc
sống còn, hắn cũng chỉ có thể làm một tiểu nhân.
Sau một thời gian dài, bên ngoài không có tiếng hổ rống nữa, không có tiếng kêu thảm thiết, không hề có động tĩnh.
Thu Định Khang thật cẩn thận mở cửa xe, nhìn quanh trái phải, cũng
không thấy đến nửa thân ảnh, hắn bước xuống toa xe, nghi hoặc gọi: “Xin
hỏi huynh đài ở đâu vậy?”
Bốn phía im ắng, chỉ có tiếng gió.
“Tướng công, hay là người kia đi rồi?” Lan Khanh ôm chặt Phiến Ngôn, đôi mắt đẹp hoang mang đánh giá quang cảnh quanh mình.
“Đúng là một người kỳ lạ……” Thu Định Khang xoay người, thấy rõ con
ngựa đã ngã xuống đất chết rồi, trên cổ có một vết thương rộng chảy rất
nhiều máu, máu loang lổ quanh miệng vết thương.
“Tướng công, có chuyện gì xảy ra vậy?” Lan Khanh hoảng sợ che miệng, trốn sau lưng chồng.
Thu Định Khang cảm thấy sởn gai ốc, miệng vết thương của con ngựa kia chính là do dã thú cắn xé, chẳng lẽ là mãnh hổ cắn chết con ngựa? Vậy…… Mãnh hổ đâu?
Không khí rét lạnh ướt sũng toàn thân hắn, vẻ mặt hắn kinh hoảng nhìn quanh bốn phía, run run nỉ non. “Đi mau…… chúng ta đi mau……” Nửa ôm vợ
con vội vàng xoay người, bỗng nhiên có một cái bóng từ trên đỉnh đầu
chụp đến, hai người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một con mãnh hổ trán trắng
có bộ lông sắc sỡ, to lớn nhảy lên mui xe, con ngươi màu hổ phách lạnh
lùng đến thấu xương đang chăm chú nhìn họ.
“Hổ! Chạy mau!” Thu Định Khang sợ hãi giữ chặt tay vợ xoay người chạy như điên.
Nói thì chậm, hành động thì nhanh, mãnh hổ bay lên nhảy về phía họ,
há mồm nhằm phía Lan Khanh, Lan Khanh còn chưa kịp phản ứng, Phiến Ngôn
trong lòng đã bị mãnh hổ ngậm vào miệng.
“Phiến Ngôn của mẹ –” Lan Khanh hét lên, toàn thân run rẩy quỳ rạp
xuống đất, thấy hơn nửa thân mình của con gái đều nằm trong miệng mãnh
hổ, không khỏi hoảng sợ gào khóc.
Thu Định Khang cũng bi thống ôm lấy vợ, nhắm mắt kêu lên thảm thiết, không đành lòng nhìn tình cảnh con gái bị mãnh hổ cắn nuốt.
Các các các……
Không phải tiếng khóc, họ nghe thấy tiếng cười ngọt ngào của con gái!
Hai vợ chồng đều kinh ngạc quay đầu, thấy mãnh hổ không ăn thịt con
gái mình, mà đặt cô bé xuống, dùng miệng cắn mở khăn gấm thêu hoa và tã
lót của cô bé, vô cùng chuyên chú nhìn cái bớt trên ngực của cô bé mà từ khi sinh ra đã có. Họ không thể tin được con hổ trời sinh đã hung ác,
có răng nanh và móng vuốt sắc nhọn, mà lại không ăn thịt con gái họ, chỉ đứng yên nhìn cô bé.
Tiểu Phiến Ngôn vốn không biết sợ hãi, vẫn cười khanh khách không ngừng.
Bởi vì Phiến Ngôn từ khi sinh ra đã ốm bệnh liên tục, không phải mê
man thì cũng là khóc lóc không ngừng, vợ chồng họ còn chưa được nghe
tiếng cười của Phiến Ngôn, vậy mà lúc này Phiến Ngôn lại cười với con
mãnh hổ hung ác, thậm chí thoạt nhìn còn muốn giơ tay vuốt ve mãnh hổ,
nhưng cô bé chỉ là một đứa trẻ mới sinh, vẫn không thể khống chế chân
tay mình, chỉ nhìn cánh tay nho nhỏ không ngừng vung ra của cô bé cũng
có thể hiểu được, con mãnh hổ này làm cô bé vô cùng vui vẻ.
Cảnh tượng trước mắt không thể giải thích nổi, hai vợ chồng họ Thu
vừa kinh ngạc vừa e ngại, đánh giá mãnh hổ kia hình như có linh tính,
Lan Khanh cố lấy dũng khí, run giọng gọi: “Thả con gái của ta ra, muốn
ăn thì hãy ăn ta đi!”
Mãnh hổ nghe thấy tiếng của nàng, chậm rãi nâng mắt liếc nàng một
cái, trong ánh mắt ấy mang theo tia miệt thị và khinh thường, như nàng
đang nói lời nhục mạ nó.
Lan Khanh ngạc nhiên, ánh mắt phức tạp kia rõ ràng chỉ “con người” mới có thể có được!
Thu Định Khang nhìn con gái yêu nằm trước miệng hổ thì ưu sầu lo lắng không thôi, lại không biết nên làm thế nào cho phải, cũng hiểu được con hổ kia thật kỳ lạ, căn bản không đoán được rốt cuộc nó muốn làm gì.
Con hổ đó bỗng nhiên cúi đầu, họ sợ tới mức hồn bay phách tán, nghĩ
rằng nó sẽ ăn Phiến Ngôn, không ngờ nó lại vuốt ve ngực của Phiến Ngôn,
như đang ngửi hương vị của nàng, tựa như nó chỉ là một con mèo to lớn,
lại nghe thấy Phiến Ngôn bật lên tiếng cười khanh khách.
Cảnh tượng này thật ly kỳ, vợ chồng họ Thu kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối, không thể phản ứng.
Con gái và hổ nhìn như đang “chơi” cùng nhau trong chốc lát, lúc này mãnh hổ mới ngẩng đầu, xoay người rời đi như gió.
Đi rồi?
Vợ chồng họ Thu ngây người trong chớp mắt, lập tức hoàn hồn, vội vàng chạy lại ôm lấy Tiểu Phiến Ngôn, hai người vừa định mừng rỡ chạy khỏi
nơ