
anh ôm em đâu, có kiểu dáng xấu xí nào mà anh chưa thấy cơ chứ? Em đã quên rằng anh chính là người dẫn em đi niềng răng à?”
Lôi Vận Trình xấu hổ rồi giận dữ véo tai anh, “Đừng nói chuyện này được không? Nói vào trọng điểm!” Không phải là cô không muốn gặp anh, chỉ là cô luôn luôn cố gắng để bản thân trở nên hoàn mỹ, xinh đẹp mỗi khi xuất hiện trước mặt anh.
Phong Ấn vui vẻ cười, đầu đặt lên vai cô cọ cọ. “Ý anh là, lúc anh biết mục tiêu của em là anh, phản ứng đầu tiên là phải bóp chết suy nghĩ chỉ mới vừa nảy sinh, ai biết được rằng suy nghĩ vừa nảy sinh của em đã như cây đại thụ trưởng thành che trời từ lâu rồi, anh mất nhiều thời gian như vậy ngược lại chỉ khiến bảo thân sa vào mà thôi.”
Thấy cô cười tươi đắc ý, Phong Ấn càng cảm thấy kỳ lạ, anh không nói thêm gì nữa, làm hại Lôi Vận Trình nài nỉ thật lâu, cuối cùng cô bị anh lừa vào phòng tắm, cùng anh tắm uyên ương một trận mới chặn được miệng cô.
Thể lực của Phong Ấn thật sự tốt đến bất ngờ, chỉ tiếc là dù sao đây cũng là lần đầu của Lôi Vận Trình, cô không thể chịu đựng nổi sự tra tấn không tiết chế của anh như thế. Cuối cùng, lần đó bọn họ làm thật lâu, toàn thân cô mềm nhũn được anh bế về giường, anh còn cẩn thận bôi thuốc chống phù vào giữa hai chân cô. Khi thuốc lạnh lẽo theo ngón tay anh tiến vào, phút chốc cơ thể Lôi Vận Trình kéo căng, Phong Ấn cố gắng bảo bản thân đừng chú ý cái cảm giác khít khao kia, anh cố gắng dập tắt ngọn lửa dục vọng đang nhen nhóm trong cơ thể.
Lôi Vận Trình ôm cánh tay của anh, cô dùng ánh mắt mơ màng nhìn anh, khóe mắt và hàng mày cô vẫn còn đượm vẻ quyến rũ sau khi vừa trải qua cơn hoan ái, nhưng ý nghĩa sâu xa ẩn giấu trong đôi mắt kia khiến Phong Ấn dở khóc dở cười. “Vừa rồi anh nên làm đến mức khiến em ngất đi mới đúng, để tránh việc bây giờ em vẫn không chịu buông tha cho anh.”
“Anh Tiểu Ấn, Trình Trình đã nghe lời như thế rồi vậy thì anh nói cho em nghe đi.”
Lôi Vận Trình làm nũng, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của cô khiến trái tim anh nhanh chóng đầu hàng. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, châm một điếu thuốc hút vài cái mới nói.
“Có lẽ là lần hai chúng là giao ước lúc em bị thương, lúc đó, anh có một cảm giác mơ hồ, nói đến kiên trì, cuối cùng anh cũng không bằng em.”
Lôi Vận Trình cắn môi ghé sát vào lòng anh, cánh tay cô ôm trọn thắt lưng cường tráng của anh. Cô cũng không biết vì sao cô có thể kiên trì đến vậy, ngay từ đầu, cô đã cảm nhận được Phương Mặc Dương cố ý chỉnh cô, sau này cô mới biết anh ta đã nhìn ra năng lực của cô, mà cô cũng càng lúc càng yêu phi hành, cô cảm thấy mỗi một lần điều khiển máy bay bay lên bầu trời là một lần cô khiêu chiến với cuộc sống của bản thân. Nếu nói tình yêu và gia đình là sự nghiệp cả đời của phụ nữ, vậy thì phi hành đối với Lôi Vận Trình mà nói chính là một sự nghiệp khác khiến cả đời cô cũng không buông bỏ được.
Nhưng mà cô không biết trong bốn năm cô đến trường không phải chỉ có một mình Lục Tự đến thăm cô, Phong Ấn cũng lặng lẽ dõi theo cô, thậm chí anh còn cần mẫn dõi theo bước chân của cô hơn bất kì ai. Trong lòng anh và Phương Mặc Dương đều hiểu nhưng lại không để cho cô biết, Phong Ấn thấy cô huấn luyện gian khổ, thấy cô học tập nghiêm túc, thậm chí anh còn thấy được những cô lén lút khóc ở những nơi không người chỉ vì quá nhớ anh, còn thấy cả thái độ kiên quyết của cô dành cho Lục Tự từ đầu đến cuối. Mức độ Phương Mặc Dương hà khắc với cô không hề thua kém anh năm đó, đôi lúc có thể nói là anh ta bức ép cô nhưng cô đều cắn răng chịu đựng. Anh không hiểu trong thân thể một cô gái nhỏ như vậy vì sao lại ẩn chứa một năng lượng lớn đến thế. Sự kiên trì và mỗi bước đi của cô đều khiến anh cảm động. Phong Ấn biết rõ tâm tư mà Lục Tự dành cho cô, anh chưa bao giờ thấy Lục Tự kiên trì với cô gái nào như thế, ngay cả khi cô tình cảm của cô thay đổi đi nữa thì Phong Ấn cũng hiểu rằng đó là điều tất yếu xảy ra.
Anh nhớ có một lần anh xin phép nghỉ rồi đến đó, Phương Mặc Dương đã kể toàn bộ tình hình cuộc sống và học tập của cô cho anh nghe, bỗng nhiên ở cửa vang lên tiếng “Báo cáo” thánh thót. Phong Ấn vùi thuốc vào gạt tàn rồi nhanh chóng trốn vào phòng trong. Nơi Lôi Vận Trình và Phương Mặc Dương nói chuyện chỉ cách anh có một cánh cửa, cô thấy bật lửa và điếu thuốc chưa tắt hẳn trong gạt tàn thì sững sờ.
“Đội trưởng, anh có khách à?”
Phương Mặc Dương thuận tay với lấy chiếc bật lửa giơ lên ngắm nghía, “Sao?”
“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy chiếc bật lửa này trông rất quen mắt, Phong Ấn có một cái y hệt như vậy.”
Bên trong phòng, trái tim của Phong Ấn run lên, anh dựa vào cửa, tay đặt trên tay cầm, trong lòng anh có một loại khát vọng muốn tung cửa ra ngoài.
Phương Mặc Dương chỉ nở nụ cười, anh không nói bất kì câu gì. Lôi Vận Trình đặt chiếc hộp trong tay xuống trước mặt anh ta, “Phiền đội trưởng đưa thứ này cho Lục Tự hộ tôi, nếu không thì tôi sẽ tự đưa.”
Nghe được tiếng đóng cửa vang lên, một lúc sau Phong Ấn mới bước ra, anh đưa mắc nhìn chiếc hộp được đóng kiện kĩ lưỡng. Phương Mặc Dương đã mở ra, anh ta cau mày, sau đó lại đưa đến trước mặt anh. “Cậu nói