
nhiên cũng thừa cơ nuốt nuốt vài cái, đem đống đồ ăn trong miệng cố nuốt hết vào bụng.
Đối mặt với hai người đang lo lắng, thực tế vị thiên vương cao có một mét tám hai kia chính là nhẹ nhàng cười.
“Không có việc gì, anh cái gì cũng chưa nghe, cái gì cũng chưa thấy.” Bưng thái độ thân thiện cùng nụ cười chuyên nghiệp, Vân Thâm mở miệng.
“…..”
Đối mặt với cả hai biểu tình hồ nghi không tin, nụ cười chuyên nghiệp vẫn không thay đổi, nói: “Bất quá…..”
Thảm! Xong rồi! Chỉ biết sự tình sẽ không giải quyết êm đẹp được.
Tri nhân tri diện bất tri tâm (biết người biết mặt không biết lòng), cho dù kính nể ngôi sao thiên vương, cho dù tất cả đánh giá của mọi người đều nghiêng về cậu nhưng không phải ai cũng biết lòng dạ của cậu có phải ôn hòa giống như hình tượng cao quý.
Trước mắt họ chính là đồng loại!
Nói thì tốt thế, nói thì thật tuyệt mỹ thế, đầu tiên là nói sẽ không vạch trần chuyện này nhưng sau còn phải bỏ thêm vào cái phần ngoại lệ.
Thật không biết Vân Thâm muốn nói đến cái gì…..
“Bất quá như thế nào?” Chu Thiện Chi dùng ánh mắt trấn an nhị tỉ bất an, quyết định đối mặt với trận tai nạn này đến cùng.
“Có một điều kiện trao đổi.” Nam tử thần tượng của ngàn vạn cô gái nói.
Đôi mắt to tròn dần híp lại, Chu Thiện Chi cảm thấy bất an.
Trong đầu lập tức có rất nhiều ý niệm để gió chiều nào che chiều ấy, tất cả đều nghĩ theo chiều hướng xấu nhất có thể.
Đã muốn hạ quyết tâm nếu siêu sao có vẻ ngoài tô vàng nạm ngọc kỳ thật bản tính trong người cũng chỉ hạ lưu hám sắc, hắn dám can đảm nói gì đó làm nhục đến tỉ tỉ nhà mình, vọng tưởng yêu cầu ra hầu ăn, hầu rượu, hầu ngủ linh tinh lung tung gì nữa thì nàng tuyệt đối bất cứ giá nào cũng không chịu.
Trước mắt còn không xác định được nên làm thế nào, nhưng trước hết luôn nghĩ đến điều tệ nhất để tính, tóm lại dù kém đến thế nào cũng ít nhất cố gắng tìm được giải pháp nào vẹn cả đôi đường làm cho hắn không chiếm được tiện nghi…..
“Đều là vì công việc a…..” Đối với vẻ như hổ rình mồi của nàng, Vân Thâm chỉ thốt ra một câu không đầu không đuôi này.
Chu Thiện Chi sửng sốt, bởi vì đột nhiên cậu nói thế, còn bởi vì nàng phát hiện ra trong mắt cậu mệt mỏi cực độ.
Ánh mắt kia mang theo điểm ủ rũ, bàng hoàng, có chút bất lực, giống như không biết nên đi con đường nào, càng giống như một cậu bé tự nhiên thấy mình lạc đường, thần sắc yếu ớt; điều này đột nhiên đánh trúng ngay giữa trái tim của Chu Thiện Chi…..
“Cái gì?” Chu Ngạc Chi đứng một bên, vất vả nuốt xuống đồ ăn đầy miệng xong, hỏi thầm: “Tiểu Trư, Thâm ca nói cái gì?”
“Không có việc gì đâu.” Vân Thâm phục hồi lại chút tinh thần, phát giác có điều không ổn, cậu giả tạo vẻ bình an vô sự, nhắc lại đề tài vừa nãy mà nói tiếp: “Chỉ cần giúp một việc, anh có thể làm như chuyện vừa mới cũng chưa phát sinh.”
Đối với biểu tình của Chu Ngạc Chi hồ nghi không tin, cậu lại nói: “Anh biết, nghệ sĩ thôi…..”
Câu nói mịt mờ, chưa nói rõ là biểu hiện trên mặt trang nghiêm thanh thoát kia chính yếu vì công việc, còn chuyện đời tư kỳ thật không có lộ điều gì.
Đối với nét cười ôn nhã hoàn mỹ yếu ớt, cậu giờ phút này bình tĩnh, trưởng thành, chỉ làm cho Chu Thiện Chi càng cảm thấy hoang mang.
Vừa mới nãy….. là nàng hoa mắt sao?
“Thâm ca muốn chúng em làm việc gì? Chu Ngạc Chi hoàn toàn không phát hiện tình trạng dị thường ở đây, thầm nghĩ muốn thật nhanh biết nội dung điều kiện trao đổi.
“Xuất nhập cư trái phép.”
“A?” Há hốc mồm, Chu Ngạc Chi nghĩ mình nghe lầm.
“Có thể nghĩ ra cách nào để bất luận kẻ nào cũng không phát hiện anh xuất nhập cư trái phép ra ngoài?”
“Thâm ca, cái kia….. Chuyện trái pháp luật…..”
“Không phải xuất cảnh nhập cư trái pháp luật.” Vân Thâm biết chị hiểu sai, sửa chữa lại: “Anh chỉ muốn rời khỏi tòa nhà này, có thể giúp anh hay không, đưa anh ra khỏi đây không cho bất luận kẻ nào phát hiện?”
Chuyện Vân Thâm đưa ra điều kiện trao đổi bất quá đã cách đây ba giờ trước, Chu Ngạc Chi tưởng vấn đề lớn nhất đã được giải quyết xong êm xuôi, nào biết khi mua thức ăn chúc mừng thời điểm an toàn hết khó khăn, lúc về vừa vào cửa đã thấy người đáng lẽ nên vừa vặn phải biến mất rồi chứ.
Nỗi kinh hách này trong ba trăm chữ không thể nói hết?
Tự nhiên chị lấy lý do đi nấu ăn mà dắt tay muội muội đến phòng bếp, danh nghĩa là thế chứ đương nhiên là trình diễn một tiết mục bức cung nho nhỏ.....
“Tiểu Trư, Thâm ca không phải đã nói khi trao đổi điều kiện là chỉ cần thần không biết, quỷ không hay đưa anh ta xuất nhập cư trái phép ra khỏi đài truyền hình, liền giúp chúng ta giữ bí mật sao?”
“Ân….. Anh ấy quả thật….. Ân! Là đã nói như vậy.” Chu Thiện Chi nhìn nhị tỉ nhà mình thở hổn hển, nàng chỉ có thể âm thầm sờ sờ cái mũi.
“Vậy s em đưa người này về nhà a?” Chu Ngạc Chi ảo não xả tung mái tóc ra.
Khi về nhà chị sống yên phận, đây là nơi an nhàn nhất tránh gió tránh mưa nhưng nay có người ngoài đến, chị làm sao có thể an tâm thỏa thích ăn no bụng đây?
Chị đói!
Rất đói bụng rất đói bụng!
Món canh nóng hổi cùng thịt bò thơm ngát đang chờ chị, kết quả là chỉ được nhìn