
thì chét, thôi cứ thử thêm miếng
nữa.
“Ngon không?” Ý cười lộ rõ trong mắt Hạ Dương.
“Tàm tạm.” Chung Lăng miệng đầy đậu phụ, không buồn trả lời nữa.
Hạ Dương đẩy toàn bộ chỗ đậu phụ thôi đến trước mặt cô: “Thế thì ăn hết đi”. Giọng anh lộ rõ vẻ châm chọc.
Hôm nay Chung Lăng diện chiếc váy ngắn, ngoài là áo khoác, tất cả đều của hãng Givenchy, vai đeo chiếc túi xách lim của Gucci, Hạ Dương thì
comple thẳng thướm, đường hoàng chững chạc, ít nhất hai người phải ngồi
trong Starbucks uống cà phê Cappuccino, ăn bánh ngọt, chứ không phải
ngồi nhếch nhác bên vệ đường, ăn đậu phụ thối uống cà phê tan mua trong
siêu thị như thế này.
Cảnh tượng trước mắt thực sự quá nực cười, thu hút không dưới chục người đứng ngó nghiêng từ xa và chỉ chỉ trỏ trỏ.
Chung Lăng là người đầu tiên phát hiện ra cô và Hạ Dương đã trở thành đối tượng bị người ta nhòm ngó, mặt cô đỏ bừng: “Ta đi thôi”.
Từ trước đến nay Hạ Dương không bao giờ quan tâm người khác nghĩ thế nào, nhưng anh tôn trọng ý kiến của Chung Lăng: “Ok”.
Hai người lên xe được một lúc thì Chung Lăng phát hiện trên người có
mùi lạ, cô bực bội nói: “Sao anh nhỏ mọn thế nhỉ, tôi chỉ bắt anh đợi
hơn tiếng đồng hồ mà anh đưa tôi đi ăn cái thứ đó”, vẫn chưa hả giận, cô lại giậm chân: “Tóc cũng thấy có mùi, anh bảo tôi phải đi làm kiểu gì
đây. Không được tôi phải quay về khách sạn”.
Vừa rồi ai ăn lấy ăn để nhỉ, thoáng một cái đã phủi tay như không. Hạ Dương cố nhịn cười: “Đừng nóng, lát nữa không khí trong xe được lưu
thông sẽ hết mùi thôi”.
“Anh nói thật hay nói đùa vậy?” Chung Lăng nhìn Hạ Dương chằm chằm, có vẻ như không tin lời anh nói.
“Dĩ nhiên là thật rồi.” Nói xong, Hạ Dương liền bật điều hòa.
“Woa, con xe còm này của anh cũng có điều hòa hai chiều hả?”
“…”
Giải quyết xong vấn đề mùi đậu phụ thối bám trên quần áo, một lát sau Chung Lăng lại hậm hực hỏi: “Có kẹo cao su không?”
Dường như Hạ Dương đã đoán được tâm trạng của cô từ lâu, anh tủm tỉm
cười nói: “Cạnh cô có cái hộp, bên trong có lạc rang đấy, ăn mấy hạt là
ổn”.
“Anh lôi đâu ra cái cách quê mùa này vậy?” Chung Lăng tỉnh bơ như không.
Hạ Dương liếc cô một cái: “Văn hóa Trung Quốc đa dạng, đậm đà bản sắc dân tộc, cô chớ coi thường”.
Thôi được, Chung Lăng không sức đâu mà tranh cãi, lặng lẽ bỏ mấy hạt
lạc vào miệng và chậm rãi thưởng thức. Đúng là bùi thật, cô cố gắng nuốt nước miếng, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh mua ở đâu vậy?”
“Chỗ bình thường không mua được đâu.”
Chung Lăng không hiểu.
Hạ Dương cười rất bâng quơ: “Loại lạc này là bí quyết độc quyền của nhà họ Hạ”.
Chung Lăng sững lại, sau một hồi ngẫm nghĩ, cô mới thốt lên: “Ồ, anh họ Hạ mà”.
Hạ Dương bất lực đưa tay lau mặt, chăm chú lái xe, không nói thêm lời nào nữa.
Loáng cái mà hơn một tuần đã trôi qua, công việc của Chung Lăng dần
dần bước vào quỹ đạo ổn định, bề ngoài mọi thứ vẫn sóng yên biển lặng.
Nhưng cô không thể ngờ, bản kế hoạch đầu tiên của cô sau khi vào làm
việc ở chi nhánh Thượng Hải đã bị Hướng Huy thẳng thắn phủ quyết.
Mười phút trước, Hướng Huy gọi cô vào phòng làm việc của phó tổng
giám đốc, khách khí mời cô ngồi xuống rồi bình thản nói với cô rằng,
phương án của cô không được chấp nhận.
Lý do rất đơn giản, cần phải xem xét đến tình hình của Trung Quốc,
chứ không thể bê nguyên xi mô hình quản lý của công ty từ bên Anh về.
Do nể nang cương vị giám đốc của cô, Hướng Huy còn giữ thể diện cho
cô vài phần, nếu không hoàn toàn có thể triệu tập một cuộc họp chủ chốt, sau đó bác bỏ đề nghị của cô trước mặt tất cả mọi người.
Chung Lăng không chịu, cô chưa bao giờ đánh trận mà không có sự chuẩn bị, đây là hàng loạt biện pháp cô đã phải bỏ ra rất nhiều thời gian để
xây dựng nhằm mở rộng thị trường ở khu vực Hoa Đông, tại sao có thể
không có giá trị một xu như vậy. Cô sầm mặt nói: “Tổng giám đốc chưa xem kỹ đúng không?”
Hướng Huy hạ giọng nói: “Mỗi nội dung mà giám đốc gửi cho tôi trong
các email tôi đều nắm rất rõ, hơn nữa Phương Nhiên và Hạ Dương cũng đã
nghiên cứu rất kỹ rồi”.
“Thế tại sao lại không thông qua?” Chung Lăng vẫn không chịu bỏ cuộc.
Hướng Huy mỉm cười nói: “Giám đốc Chung Lăng, cô vừa về nước, có rất nhiều thứ cô chưa hiểu hết”.
Chung Lăng nhìn Hướng Huy với ánh mắt thắc mắc.
Ý cười ẩn sâu trong đáy mắt Hướng Huy: “Có những thứ không phải cứ
lên mạng search thông tin hoặc nghe người khác tường thuật lại là có thể biết, mà phải tự đi cảm nhận, lĩnh hội”.
Hừ, Chung Lăng thầm cười khẩy, bất giác chửi thầm một câu, nói uyên
thâm thế giải quyết được cái gì, chẳng qua nói vậy để tước quyền của cô
mà thôi. Bụng thì chửi thầm nhưng nét mặt cô vẫn khong có gì thay đổi,
cô đáp: “Tôi hiểu rồi” .
Hưóng Huy bình thản ra hiệu cho cô có thể đi.
Chung Lăng trở về phòng mình vói tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cô biết
con đường cô đi sẽ còn rất nhiều chông gai, và cũng đã có sự chuẩn bị
trước về mặt tinh thần, nhưng vừa ra khỏi cửa đã bị vấp một cú đau
điếng, chắc chắn không phải là điềm lành.
Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông.
Chỉ Quân gọi đến, cô lấy lại bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng: “Al