
ên, vỗ vỗ vào ghế trống bên cạnh: "Lại đây nào!".
Quả nhiên Thư Quân vâng lệnh bước sang, cô lúc này và tối qua hoàn toàn khác nhau, hoàn toàn vâng lời.
Nào ngờ mông vừa kê sát đến ghế sofa liền bị Châu Tử Hoành tóm chặt lấy rồi ôm chầm lấy
Anh không chút thương hoa tiếc ngọc, cô bị đau, khẽ rên lên một tiếng: "Ai da...", cơ thể mất tự chủ tựa vào người anh.
Bộ ngực Châu Tử Hoành ấm áp rắn chắc, chỉ cách bởi một lớp vải bông,
khuôn mặt cô áp sát vào anh, dường như có thể cảm nhận được nhịp đập
mạnh mẽ rắn rỏi trong lồng ngực.
"Rốt cuộc em có ý gì, hả?" Ngươi đàn ông đẹp trai rõ ràng không vui,
âm điệu cuối kéo dài mang chút âm vị nguy hiểm, ngón tay không mạnh
không nhẹ mân mê gò má chưa tẩy trang của cô.
"Ý gì là ý gì chứ?" Thư Quân cố sức ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện sự vô tội.
Châu Tử Hoành không nói gì, chỉ khẽ nheo đôi mắt, lúc này cô mới thật thà giải thích: "Gần đây mệt mỏi quá, ngày nào cũng không ngủ đủ".
Xem ra đúng là cô rất mệt mỏi, từ góc nhìn của Châu Tử Hoành thấy rõ
sắc xanh thẫm dưới quầng mắt, làn da láng mịn giờ cũng nổi hai nốt mụn
hồng nhạt ở gò má.
Châu Tử Hoành mỉm cười. "Nếu đã vất vả đến thế chi bằng rời khỏi chốn đó đi."。
"Thế thì không được." Thư Quân nhân lúc chuyển tư thế, cố gắng không
xoay người, tuy nhiên vẫn không cách gì thoát được sự khống chế của anh.
"Vì sao?"
"Em muốn nổi tiếng mà." Đáp án lần thứ 101 của cô được đưa ra giống hệt như nhau.
"Nói sạo!" Châu Tử Hoành mỉm cười, vạch trần cô không chút khách khí, nhưng cũng không truy vấn gì thêm nữa.
Thật ra mỗi lần đều như vậy, vấn đề này được nhắc đến không dưới một
lần, nhưng chưa bao giờ vượt quá hai câu. Cô thi thoảng than thở công
việc vất vả trước mặt anh, còn anh cũng hảo tâm đưa ra lời đề nghị nhưng cũng chẳng kiên quyết. Rõ ràng biết lý do của cô là giả, vạch trần thì
vẫn cứ vạch trần nhưng anh không hề có chút hiếu kỳ với đáp án thật sự
là gì.
Tựa như nghe nói cô mệt, anh cũng không thật sự đau lòng.
Giữa anh và cô, có lẽ vốn dĩ không nên can thiệp vào những cảm nhận
riêng tư, ví như niềm vui và nỗi buồn đơn độc, mỗi người có khoảng trống của riêng mình.
Quan hệ của họ từ khi bắt đầu đến nay dường như chỉ duy trì bởi một
thứ. Có lẽ nói chính xác đó chính là bị gắn bó bởi sự "có vay có trả".
Đêm nay, Thư Quân đã trả giá cho sự kiêu ngạo hôm qua.
Châu Tử Hoành có thể lực rất tốt, nhưng cô chẳng tin rằng đó là kết
quả tu tâm dưỡng tính của anh mấy tuần qua. Ngược lại, cô phát giác ra
sự đa dạng của anh còn nhiều hơn so với lần đầu gặp mặt, hoàn toàn có
thể do khai thác, tích lũy từ chỗ khác.
Nhưng cô chẳng mấy để tâm đến những việc này.
Ngay từ khi bắt đầu ở bên nhau, cả hai đã cùng xây dựng một thỏa
thuận ngầm. Cô là người tình của anh nhưng cũng chẳng phải là người duy
nhất, anh là đối tượng thư giãn giải sầu của cô mà cô tuyệt đối không
yêu anh.
Nếu đã không tồn tại tình yêu thì cũng sẽ tự nhiên không sản sinh ra nhu cầu chiếm hữu đáng sợ.
Thư Quân chỉ biết rằng, bản thân đồng ý cùng Châu Tử Hoành duy trì
mối quan hệ như thế này hoàn toàn là vì anh là cao thủ tình trường bẩm
sinh.
Ông trời chưa bao giờ công bằng cả, thế nên mới cho một số người quá nhiều ưu điểm.
Ví như người đàn ông trước mắt cô đây.
Anh đẹp trai, tính cách ngang tàng, phong lưu bẩm sinh, biết dỗ ngọt
khiến người khác vui, nhưng lại không quá dung túng... Anh có đủ tiền
tài có thể thỏa mãn vô số nhu cầu vô lý của bạn, nhưng bạn đừng bao giờ
nghĩ rằng anh có sẽ đáp ứng tùy tiện nhu cầu của người xung quanh. Ngược lại, ở anh có một sức mạnh khiến người khác không thể coi thường được,
có đôi lúc mạnh mẽ đến mức gần như là độc tài.
Nghe ra thì thấy mâu thuẫn nhưng cũng chính khí chất mâu thuẫn đó khiến vô vàn phụ nữ không thể cưỡng lại được.
Sau một thời gian tiếp xúc, Thư Quân không thể không thừa nhận, anh
là người tình khiến cô mãn nguyện, hoàn hảo ở mọi khía cạnh. Là phụ nữ
trưởng thành, trong cuộc sống đơn điệu gia nhập thêm một vai diễn với cô chẳng có gì là xấu. Thế là, cô cứ cùng anh tiếp tục mối quan hệ nhập
nhằng như thế, đến tận bây giờ.
Ngày hôm sau khó khăn lắm mặt trời mới ló dạng, tia sáng phản chiếu
từ áng mây xa xăm xuyên qua làn sương mù mỏng, mềm mại tựa như lớp cát
vàng nhạt chảy, chuyển động vỡ vụn ra trong làn không khí lạnh lẽo mát
lạnh.
Thư Quân lười nhác cuộn tròn người trên giường cả ngón tay cũng không buồn nhúc nhích. Cô đã tỉnh một lúc rồi, Châu Tử Hoành đang đứng bên
hành lang gọi điện thoại. Thời tiết lạnh lẽo thế này, mà anh chỉ khoác
chiếc áo ngủ, thân hình cao dong dỏng đứng đối diện cô, cả người chìm
trong màn sương mờ ảo.
Bởi vì cách nhau một lớp cửa kính, cô không nghe thấy anh nói gì,
nhưng có thể mường tượng ra ngữ khí của anh thật sự không lấy gì vừa ý
cho lắm. Anh vốn có tính ngủ lười, cũng chẳng rõ hôm nay là ai không
biết sống chết, sớm như vậy mà đã tự tìm đến xui xẻo rồi.
Cuối cùng thấy anh đã ngắt điện thoại, cô mới trở mình, lại vùi mình vào chăn.
Châu Tử Hoành vừa giáo huấn thuộc hạ đầu dây bên kia điện thoại xong, xoay đầu sang liền