
rạng bất an của cô. Bước vào giới
này, trực giác mách bảo sẽ có rất nhiều chuyện không hay đang chờ đón
cô.
Quả nhiên công ty sắp xếp cho cô một người đại diện tên là Nicole.
Tiếp xúc được vài ngày, Thư Quân chỉ đành âm thầm than khổ trong lòng.
Tuy nói là người đại diện, nhưng tính khí và phong thái còn chảnh hơn cả ngôi sao nữa, cả ngày mang một vẻ mặt lạnh lùng, nói chuyện lúc nào
cũng giản tiện dễ hiểu, thế mà nghe tựa như đang phát ra mệnh lệnh.
Ở Nicole không thể nói cảm tình được, Thư Quân mới vào nghề chưa hiểu quy tắc vẫn
thường bị mắng cho u đầu mẻ trán. Cho đến một ngày nào đó nghe thấy tin đồn
trong nhà vệ sinh, lúc này mới biết hóa ra Nicole đã từng một thời huy
hoàng, thời kỳ đỉnh cao trong tay đã dẫn dắt vài ngôi sao nổi tiếng
trong giới ca sĩ hiện nay.
Đến nay chỉ phụ trách người mới kém cỏi như cô, đổi lại là người khác trong lòng cũng sẽ cảm thấy không công bằng. Thư Quân nghĩ vậy, cũng
dần dần cho qua những lời lẽ sắc nhọn của Nicole .
Cũng may Thư Quân không ngốc, ngày thường vô cùng nỗ lực, đợi đến qua thời kỳ thử việc, cả hai cùng tìm hiểu rõ tính nết của nhau thì cô và
Nicole mới có thể sống với nhau trong hòa bình.
Thời gian ghi âm sắp đặt là tám giờ tối, Thư Quân đến trước nửa giờ
đồng hồ, ngồi ở chiếc ghế bên ngoài nghịch chiếc điện thoại mãi đến khi
trợ lý nhắc nhở cô: "Đến giờ rồi".
Cô ngẩng đầu nhưng ánh sáng trong phòng thu vẫn còn sáng, hiển nhiên người trong đó vẫn còn sử dụng.
"Tính sao đây?" Trợ lý Tiểu Kiều nhìn đồng hồ, "Đã chậm 10 phút rồi".
"Đợi thêm đi." Thư Quân xoay sang an ủi cô ta.
Đợi được khoảng nửa tiếng đồng hồ thì Từ Bội Bội bước ra, Thư Quân
lúc này mới đứng lên cất chiếc điện thoại đi. Làn hương thơm lan tỏa ra
từ thân thể, đại minh tinh đeo mắt kiếng đen, so với dáng vẻ thân thiện
cùng nụ cười tươi như hoa đứng trước ống kính khác nhau một trời một
vực, bị vây quanh bởi vài người trợ lý, bảo vệ, mặt không biến sắc lướt
qua mặt cô.
Tiểu Kiều dường như không phục, lại như có chút ngưỡng mộ, trợn mắt
ngước nhìn theo bóng hình của họ. Thư Quân nhìn cảm thấy thật buồn cười, liền cầm bản nhạc vỗ vỗ vào vai cô ta: "Đi thôi!".
Tiểu Kiều hoàn hồn, cười hi hi hỏi: "Chị Thư, khi nào chị giống như cô ấy?".
"Không biết."
"Đợi chúng ta cũng "nổi" rồi, thì không cần phải nhịn nhục nữa."
Thư Quân ngừng lại khẽ mỉm cười, "Sao, cảm thấy ấm ức à?"
"Có một chút", Tiểu Kiều mím môi, ánh mắt thành thật, "Chị Thư hát
hay như vậy, em thấy còn hay hơn cả Từ Bội Bội, không lý nào không
nổi?".
"Cảm ơn lời khen." Thư Quân vẫn mỉm cười, trong lòng lại nghĩ, cùng
lắm là không làm nữa, dù sao thì sự hứng thú của cô không phải ở đây. Hà tất phải tranh đấu với người ta sứt đầu mẻ trán, lại còn phải liều lĩnh mạo hiểm với những rủi ro của quy tắc ngầm nữa chứ?
Ghi âm xong thì cũng đã khuya, Thư Quân ngồi trong xe rút điện thoại
ra xem, chẳng có cuộc gọi nhỡ nào cũng chẳng có tin nhắn nào chưa đọc.
Lẽ đương nhiên, Châu Tử Hoành chẳng bao giờ gửi tin nhắn. Cuộc sống
của anh có lẽ muôn màu muôn vẻ, mỗi ngày mỗi đêm đều được làm đầy bởi
những mùi hương ấm áp cùng thân thể mềm mại ngọc ngà. Nhưng ở một vài
phương diện khác lại giản đơn đến đáng sợ.
Ví như, bất kỳ sự việc gì anh cũng đều có thói quen giải quyết qua
điện thoại, cho dù là anh và đối phương chỉ cần nói một câu. Có vài lần
trông thấy cô cầm điện thoại gửi tin nhắn anh hoài nghi: "Em không thấy
vậy là phiền phức sao?".
"Hoạt động ngón tay cái có thể rèn luyện trí óc." Cô khác với anh,
cho rằng gửi tin nhắn cũng là một thú vui. Mà từ sau đêm qua, cả điện
thoại anh cũng không gọi cho cô.
Thật ra cô không cảm thấy ngạc nhiên về việc này, cô biết anh đang giận.
Tổng Giám đốc Châu tính khí thế nào, e là cô là một trong số ít người trên thế gian này hiểu rõ. Yêu cầu gặp mặt tối qua đã bị cô khước từ,
sau đó cô lại ngủ ngay trong cơn nổi giận tam bành đầy trọng đại. Theo
tính cách kiêu căng tự phụ của Châu Tử Hoành nếu còn chủ động liên lạc
với cô thì đó gọi là chuyện "nghìn lẻ một đêm".
Taxi dừng ngay cửa khu biệt thự trong màn đêm, Thư Quân kéo kéo chiếc mũ, chạy xồng xộc đến trước khu biệt thự màu đỏ, tiến lên trước, ấn
chuông cửa, kiên trì như thế vừa đúng trong 5 phút, quả đúng là tư thế
không vào được quyết không ngừng lại.
Cuối cùng có người đến mở cửa.
Hai tay cô cho vào túi áo thể thao, chớp chớp mắt mang biểu cảm cười mà như không cười, "Anh ở nhà à!".
Người đàn ông trước mặt không đáp trả, ánh mắt lạnh lùng lướt một vòng trên gương mặt cô.
"Lạnh quá, vào đi rồi nói..." Cũng không đợi đối phương đồng ý, cô
liền dùng bả vai huých vào cửa, chen thân hình mảnh mai tiến vào trong.
Trong phòng hệ thống sưởi ấm đầy đủ, ngay cả sàn nhà cũng ấm áp.
Thư Quân đá văng giầy, cởi áo khoác ngoài, sau đó hỏi với nụ cười chứa chan: "Ai làm anh không vui à?".
Thật ra Châu Tử Hoành chỉ mặc quần cộc áo đơn thoải mái, đầu tóc cũng hơi rối nhưng hoàn toàn không có vẻ gì là lộn xộn, mà lại là dáng vẻ
đầy phong lưu lịch thiệp. Thần sắc anh miễn cưỡng nhìn cô, vẫn ngồi ở
sofa, gác chân l