Polaroid
Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324014

Bình chọn: 9.5.00/10/401 lượt.

anh còn đứng nghiêm chào một cái.

Trình Miễn vội vàng chỉnh đốn lại vẻ mặt, sau khi chào đáp lễ ra vẻ trấn định bỏ điện thoại di động vào trong túi áo khoác, rồi khoa trương vận động ngực, lại hướng lên bầu trời hét to một tiếng, rồi từ từ đi xa.

Người lính nhìn hơi không hiểu làm sao.

Đây là đại đội trưởng bọn họ bị gì vậy? Nhìn hành động giống như là trúng tà rồi sao? Sắp tới cuối năm nên Hà Tiêu quay về nhà.

Chỗ khớp xương bị đau đã có chuyển biến theo chiều hướng tốt, nhưng bà Điền vẫn còn lo lắng, nên hôm sau cô quyết định đến bệnh viện quân y. Bệnh viện cách nhà không xa, nên cô không để lão Hà đưa đi mà tự mình đi bộ.

Không nghĩ tới trong bệnh viện lại đông người như vậy, Hà Tiêu đăng ký số thứ tự, rồi đi thẳng đến khoa chỉnh hình tìm Đồ Hiểu.

Không may là Đồ Hiểu không có ở đây, một bác sĩ trẻ cùng khoa nói cho cô biết bác sĩ Đồ đã xin nghỉ hai ngày nay, cùng ông xã trở về Thẩm Dương gặp cha mẹ chồng.

Hà Tiêu có hơi bất ngờ: "Bác sĩ Đồ muốn kết hôn?"

"Đúng vậy ——" vị bác sĩ trẻ cười, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ, "Là quân nhân, nghe nói là thanh mai trúc mã, thật khiến cho người ta hâm mộ."

Nhớ lại hôm ấy khi cô đang làm giấy ly hôn cũng thấy Đồ Hiểu và Thẩm Mạnh Xuyên đến nhận giấy đăng ký, kết hôn cũng là điều đương nhiên. Nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy.

"Tìm cô ấy có chuyện gì sao?"

Hà Tiêu lắc đầu, quay người định đi. Nhưng động tác của cô hơi chậm, còn chưa chạm đến tay nắm, cửa đã bị người từ bên ngoài đẩy vào. Người vừa đến đi rất vội, Hà Tiêu suýt bị va phải, may là người kia nhìn thấy cô, vươn tay giữ cô lại.

"Ôi, thật xin lỗi, không va phải cô chứ?"

Giọng thành phố B lưu loát, trong trẻo dễ nghe, rất mạnh mẽ.

Hà Tiêu khoát tay, cô còn chưa nói gì, đối phương chợt nắm chặt cánh tay cô, giọng nói kéo cao lên: "Hà Tiêu?"

Hà Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt một lúc lâu, không chắc chắn lắm hỏi ngược lại: "Cậu là —— Lỗi Lạc?"

Lỗi Lạc lập tức buông cô ra, gương mặt thanh tú không chút biến hóa: "Mình thay đổi nhiều lắm à, cậu không nhận ra mình sao?"

Hà Tiêu nhất thời không nói gì, không phản ứng kịp nhìn chằm chằm cô gái kia, mãi đến lúc Lỗi Lạc nhếch miệng cười chế giễu, cô mới bình tĩnh lại, thay đổi tầm mắt: "Mình không ngờ sẽ gặp cậu."

Lỗi Lạc đút tay vào túi áo choàng trắng, dáng vẻ rất ung dung nhàn hạ: "Vừa được phân tới đây chủ nhật tuần trước, cậu làm sao vậy, bị bệnh gì mà phải đến khoa chỉnh hình?"

Hà Tiêu cũng không muốn nói nhiều với cô, ngược lại anh chàng bác sĩ trẻ tuổi kia lại nhiều lời với cô ta.

Lỗi Lạc chau mày: “Bác sĩ Đồ mấy hôm nay không ở đây, hay mình đưa cậu đi kiểm tra, chụp cả X-quang, xem tình hình thế nào rồi lấy đơn thuốc?"

"Không cần làm phiền."

Hà Tiêu khách khí từ chối, cô có hàng thuốc quen, không cần phiền phức như vậy.

Nhưng Lỗi Lạc lại không nghĩ như vậy, cô ta hơi nghiêng đầu, quay đầu, rồi xoay người hỏi Hà Tiêu: "Sao mình cảm thấy như cậu đang trốn mình, tại sao, sợ?"

Bước chân của Hà tiêu hơi dừng lại, cô quay đầu, nhìn thẳng Lỗi Lạc mười mấy giây, đột nhiên cười: "Lỗi Lạc,đã bảy năm không gặp cậu, sao cái kiểu vênh vênh tự đắc của cậu vẫn không thay đổi vậy?"

Vẻ mặt Lỗi Lạc hơi động, cố gắng đứng thẳng, hất cằm lên: "Vậy sao? Mình có lòng tốt nhưng lại bị xem thành kẻ xấu, tùy cậu vậy."

Đột nhiên Hà Tiêu đổi ý.

Cô nhìn Lỗi Lạc, cười nhẹ: "Vậy phiền cậu nhé, bác sĩ Trác."

Lỗi Lạc đưa Hà Tiêu đi khám, đầu tiên là thử máu, sau đó vào khoa phóng xạ chụp CT. Trong lúc đi khám gương mặt đều lạnh lùng, các bác sĩ nam vốn là muốn lấy lòng cô ta nhưng cũng không dám lại gần. Tất nhiên cũng không tránh khỏi bị chỉ trích, nhưng Lỗi Lạc cũng không quan tâm, bởi vì bản thân cô ta vốn đã là đề tài trong bệnh viện quân y rồi.

Tốt nghiệp đại học quân y, hai tháng trước nhảy dù đến bệnh viện quân y. Nghiệp vụ ưu tú, dáng người lại đẹp, chưa nói đến việc cha cô ta còn là tham mưu trưởng quân khu. Có thể nói, chính Lỗi Lạc cũng biết bản thân mình rất thu hút người khác.

Chỉ là cô rất ít khi cười với người ngoài, đúng kiểu băng sơn mỹ nhân, ngược lại so với Hà Tiêu ở bên cạnh, dịu dàng hơn rất nhiều.

Hà Tiêu nhìn cô ta đi phía trước, Lỗi Lạc đi rất nhanh, cô không nhịn được gọi: "Ôi, cậu không thể đi chậm một chút sao?”

Lỗi Lạc nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cô, tuy vẻ mặt có hơi sốt ruột, nhưng bước chân vẫn chậm lại: "Khoảng một tiếng mới lấy được kết quả, sang phòng làm việc của mình đợi hay thế nào?"

"Không được." Hà Tiêu khẽ mỉm cười, "Mình về nhà."

Lỗi Lạc ngẩn ra, hơi giận: "Cậu cố ý trêu mình phải không?"

Hà Tiêu rất không thích kiểu tùy tiện nhăn mặt của cô ta, hơn nữa cô cũng không phải cố ý: "Cha mẹ mình đều đi làm, buổi trưa mình phải về nấu cơm cho họ. Dù sao mình vẫn còn thuốc, muộn hai ngày, không sao đâu."

"Không nghĩ cậu trả ơn với bác sĩ như vậy." Lỗi lạc hừ lạnh một tiếng, "Được lắm, đi thong thả không tiễn."

Hà Tiêu cũng biết Lỗi Lạc không vừa mắt với mình đâu phải ngày một ngày hai, cũng có thể là bảy năm, tám năm, hoặc là lâu hơn. Mặc dù nói vấn đề của hai cô có chút trẻ con, nhưng mu