
Hoàng Hải màu xanh biếc, chia thành hai hàng chỉnh tề đứng trước căn nhà lầu nhỏ hai tầng của phòng hoát động.
Bình thường các ông đã quen cẩu thả, biết mục đích người đến hôm nay, cũng biết các cô gái đều ở trên lầu, nhưng không ai dám ngẩng đầu. Nghiêm túc đứng đắn xếp hàng chỉ dám nhìn thẳng phía trước. Cũng là Chử Điềm chạy vội đến bên cửa sổ, nhiệt tình vẫy vẫy tay với bọn họ.
Hà Tiêu tự nhủ trong lòng quá mất mặt, không tự chủ nhích ra phía bên cạnh, nghĩ cố gắng không để người khác chú ý. Cũng không lường trước được Chử Điềm quay đầu lại, lớn tiếng kêu cô: “Hà Tiêu đến đây. Cậu nhìn người kia đi, anh ta cười với mình đấy.”
Tiếng cười chất phát hiền hậu của quản đốc Hồ vang lên bên tai, trong lòng không nhịn được thở dài một tiếng, Hà Tiêu kiên trì đi đến vài bước. Vỗ vỗ bả vai Chử Điềm, ý bảo cô ta kiềm chế, ánh mắt khẽ nhướng, vốn nghĩ lơ đãng quét qua các sĩ quan dưới lầu một cái, nhưng khi lướt qua người kia thì bỗng đột ngột dừng lại.
Trình Miễn?!
Hà Tiêu mở to hai mắt, vẻ mặt khó tin nhìn Trình Miễn đang bận bộ quân trang thường phục vô cùng chói mắt trong đám người. Còn anh đương nhiên cũng nhìn thấy Hà Tiêu, bàn tay kéo vành mũ khựng lại ở đó, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn chăm chú thẳng vào cô, có ngạc nhiên nhưng vui vẻ nhiều hơn.
Đầu óc phản ứng được một lúc lâu, Hà Tiêu mới nhớ đến khởi binh hỏi tội cái người lừa gạt cô đến đây: “Điềm Điềm, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?!”
Chử Điềm nhìn thấy Trình Miễn cũng choáng váng: “Không phải, mình cũng không biết sư T này chính là quân đội của Trình sĩ quan…” Nhìn vẻ mặt Hà Tiêu giận tái đi, Chử Điềm gần như muốn khóc, “Tiếu Tiếu, chuyện này cậu cũng không biết mà, làm sao mình lại lừa cậu!”
Hà Tiêu có chút bất đắc dĩ. Đúng vậy mà, cô cũng không biết chuyện này thì làm sao Chử Điềm biết được.
Hơi buồn nhìn thoáng qua Trình Miễn dưới lầu, chỉ thấy anh bất giác cười lên, vẻ mặt thích thú vui vẻ không nói nên lời, dường như đang nói: Em xem, ông trời cũng giúp anh.
Sau khi các sĩ quan đi lên, hoạt động chính thức bắt đầu.
Hà Tiêu ngồi xuống hàng cuối cùng, cả quá trình luôn luôn cúi đầu thật thấp, giả vờ chơi điện thoại di động, không có ngẩng đầu. Bởi vì Trình Miễn ngồi đối diện cô, cách nhau chỉ có 4 – 5m. Tuy Trình Miễn tỏ vẻ ung dung tự tại, nhưng nụ cười nơi khóe mắt chưa bao giờ thu lại, trong mắt Từ Nghi nhìn người bạn nối khố cũng cảm thấy thật kỳ lạ.
“Trình Miễn, trước khi đến lão Chu dặn dò cậu thế nào?”
“Sao hả?”
“Lão Chu nói đừng nhìn chằm chằm người ta mãnh liệt như là tám trăm năm chưa nhìn thấy phụ nữ, phải kín đáo, phải kiềm nén.”
“Cậu bảo lão Chu kín đáo kiềm nén với chị dâu đi.”
Từ Nghi cười cười. Vào cái miếu quân doanh hòa thượng này, hễ là giống cái thì là của hiếm. Còn nhớ rõ lúc vào trường quân đội, mỗi khi đến hè buổi tối còn phải đập muỗi, một anh em trong ký túc xá của anh cũng nói: “Đừng có gấp, trước hết để tôi nhìn xem đực hay cái!”
Sau khi cười xong, Từ Nghi phát giác ra ý trong lời nói của Trình Miễn: “Thích cô kia rồi hả?”
Nhưng Trình Miễn cười không nói.
Bậc cha chú quản đốc Hồ tự chủ trì hoạt động, người này biết ăn nói, không khí trong hội trường từ từ sôi nổi. Mở màn chính là tự giới thiệu mình, dường như cố ý nhường phái nữ da mặt mỏng, trên căn bản các cô gái mỗi người nói một câu. Sĩ quan nam không giống vậy, muốn mọi người phải bục chủ trì. Hà Tiêu ngồi ở vị trí khuất, nhìn Trình Miễn bước lên, không nhanh không chậm giới thiệu mình: Tên họ Trình Miễn, năm nay 27 tuổi, tốt nghiệp học viện chỉ huy lục quân, chưa lập gia đình.
Lời ít mà ý nhiều như thế lại hấp dẫn không ít ánh mắt cô gái tại đây.
Hà Tiêu không có nhìn anh, mà là tầm mắt nhìn vào huy chương và quân hàm của anh.
Mặc dù lão Hà chuyển nghề hơn bảy năm rồi, cũng chưa từng qua cuộc thay đổi quân trang. Nhưng cuối cùng lớn lên ở đại viên quân đội, bình thường chú ý ít nhiều một chút là có thể nắm rõ hơn người khác. Cô biết anh có rất nhiều thứ không nói ra.
Ví dụ như chức vụ hiện tại của anh, ví dụ như anh đã ở quân đội tám năm. Ví như lúc cô rời đi anh vẫn còn đeo quân hàm thẻ đỏ của quân hiệu sinh, lúc gặp lại nhau anh đã đeo trên vai thượng úy một gạch ba sao rồi.
Cho dù cô không có ý dùng từ “sau bao nhiêu năm” nhưng cũng có vài thứ nhắc nhở cô đã qua lâu thật lâu rồi.
Một cảm giác bỡ ngỡ và xa cách tự nhiên sinh ra, Hà Tiêu cảm thấy hơi khổ sở khó hiểu.
Sau khi chấm dứt tự giới thiệu mình, các chiến sĩ nông trường ân cần nối các bàn lại thành một vòng, để cho những người này một đối một, mặt đối mặt trao đổi thuận tiện hơn. Nhìn những thứ này, Hà Tiêu có chút muốn đi ra ngoài, có điều là chưa chờ được Chử Điềm giữ lại thì cô cũng đã bị Trình Miễn chặn đường.
“Anh làm gì?”
Bị Chử Điềm và người đàn ông mặc quân trang vây xem, Hà Tiêu cảm giác vô cùng mất tự nhiên.
Trình Miễn cởi mũ: “Anh muốn ngồi một chút.”
“Nhưng em muốn đi ra ngoài hóng mát một chút.”
“Vậy anh đi với em.” Trình Miễn mặt dày nói, “Chỉ hai người anh và em.”
Hai người dùng dằng chốc lát đã có người bên này nhìn sang.
Gương mặt Hà Tiêu nóng hổi, cô ngẩn