
ông gặp mặt chứ.
Tay không đi về ít nhiều cũng có chút không can tâm. Lúc đi xuống dưới lầu đi qua một khu hàng hiệu mới mở, mắt Hòa Hòa sáng lên, kéo kéo gấu áo Sầm Thế nói: “Hay là em tặng anh một chiếc áo sơ mi nhé, lần trước nói rồi phải đền cho anh.”
Một tuần trước Hòa Hòa đổ cả một cốc café vào áo sơ mi của Sầm Thế. Sầm Thế nghiến răng nói đó là chiếc áo sơ mi đắt nhất của anh.
Sầm Thế nói: “Đùa mà cũng coi là thật hả.” Anh nhìn cái nhãn hiệu mà Hòa Hòa chỉ, kinh ngạc nói: “Cô nương, mấy năm nay em không đơn giản nhỉ, lại biết cái nhãn hiệu cao cấp lại nhã nhặn như vậy? Nhãn hiệu này mới du nhập vào trong nước.”
“Mau chọn đi, đừng ưỡn ẹo nữa. Hình như em vẫn chưa từng tặng anh quà gì.”
“Đợi lúc nào anh biến thành cao cấp như vậy giống anh trai Trịnh Hài của em, em tặng anh nhãn hiệu này cũng chưa muộn. Chúng ta mua hãng khác đi.”
“Không muốn thì thôi, quá thời gian thì không chờ nữa.”
“Em lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Được rồi, được lợi ai chê chứ, cho em một cơ hội.”
Kết quả là quả thật oan gia ngõ hẹp, ông trời lại chứng minh thêm một lần nữa Sầm Thế và Trịnh Hài quá là có duyên.
Quầy kinh doanh đó rất lớn, lúc Hòa Hòa và Sầm Thế chọn màu áo sơ mi, ở một bên khác Dương Úy Kỳ và Trịnh Hài xách hai chiếc túi giấy đi qua đây.
Dương Úy Kỳ nói: “Hôm này toàn mua đồ của em, anh không có đồ gì muốn mua sao?”
“Chẳng có gì thích cả, cũng không thiếu gì hết.”
Dương Úy Kỳ thấy quầy hàng đó rất vui mừng: “Anh xem, ở đây quả nhiên có bán. Anh thích hãng này đúng không, em nhớ trong tủ của anh ít nhất có 2 cái áo sơ mi nhãn hiệu này.”
“Lúc anh xa nhà đi học chiếc áo sơ mi đầu tiên mua là của hãng này, sau này mặc quen rồi. Cũng chẳng phải là thích.”
Dương Úy Kỳ nhẹ nhàng nắm nắm cánh tay anh: “Niềm vui trong cuộc đời anh thật ít. Mua một chiếc ca vat được không?”
“Tùy em.”
Anh bị Dương Úy Kỳ kéo đến trước giá ca vat, hỏi anh cái nào đẹp, anh lắc đầu. Cô đành chỉ từng cái cho anh, Trịnh Hài hoặc là nói “cũng được”, hoặc là nói “bình thường”, kết quả Dương Úy Kỳ lấy hết mấy cái anh bảo “cũng được” đó xuống, nói với phục vụ: “Gói hết vào.”
Trịnh Hài không kìm được cười: “Có phải là em học theo bộ phim nhàm chán đó không. Mấy thứ đồ đó thật hại người.”
Dương Úy Kỳ cũng cười: “Vui mà, hóa ra anh cũng xem bộ phim nhàm chán đó. ” Cô kéo lại bàn tay đang đưa ra chiếc thẻ tín dụng của Trịnh Hài, “Cái này để em, coi như em tặng anh.”
“Tiền của ai mà chẳng giống nhau, có cần phân rõ ràng như vậy không?”
“Đương nhiên là không giống nhau. Bây giờ vẫn không giống nhau mà.” Dương Úy Kỳ kiên quyết.
Lúc họ chuyển đến một bên khác, liền hiệp lộ tương phùng với một đôi khác.
Dương Úy Kỳ nhìn nhìn Trịnh Hài tâm trạng hơi không ổn định những sắc mặt lại cố chịu đựng, lại nhìn nhìn Hòa Hòa, chủ động đưa ra ý kiến: “Đứng ở đây nói chuyện không tiện lắm, chúng ta lên lầu uống trà được không?”
Trên lầu là một quán trà theo phong cách phương Tây nho nhã. Hay người đàn ông không có tiếng nói chung gì, miễn cười hàn huyên vài câu liền cùng nhau im lặng, chỉ còn lại hai cô gái đang tán gẫu. Hai cô gái nói từ buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân nói đến luật bảo vệ trẻ vị thành niên, bởi vì hai người đàn ông từ đầu đến cuối không tham gia vào chủ đề, hai người bọn họ cũng dần dần ngừng lại.
Trịnh Hài bắt đầu ho. Hòa Hòa hỏi: “Tháng trước em nghe chú Tôn nói anh cảm cúm, lâu như vậy vẫn chưa khỏi sao?”
“Không sao, sắp khỏi rồi.” Dường như là cố ý đối đầu với anh vậy, lời anh vừa dứt, lại không kìm được che miệng ho mạnh một đợt, Dương Úy Kỳ ngồi bên cạnh anh không thể không vỗ nhẹ lưng giúp anh thở dễ hơn. Trịnh Hài nói một tiếng xin lỗi với mọi người, đứng dậy rời đi.
Hòa Hòa chưa từng thấy anh ho ghê như vậy, thấy anh đứng dậy, lập tức cũng đứng dậy, nhưng ngay sau đó cô lại ngồi xuống, bởi vì bỗng nhiên cô nhớ đến, đã có vợ sắp cưới của anh ở đây, đương nhiên không đến phiên cô quan tâm anh.
Dương Úy Kỳ rất biết ý nói với cô: “Tôi đi đến chỗ bàn tiếp tân bảo họ pha cho một cốc thức uống làm ngừng hò. Cô đưa cho anh ấy túi khăn giấy nhé, anh ấy quên không mang.” Hòa Hòa gật đầu, vội vàng đi ra.
Cô tìm thấy Trịnh Hài ở bên cạnh một cây cọ lớn ở hành lang, anh dường như đang đợi cô.
Hòa Hòa cúi đầu đi từng bước đến: “Anh không sao chứ? Khám bác sỹ chưa?”
“Sau tết sẽ đi? Cùng với anh ta?”
Hòa Hòa gật đầu qua loa một lát.
Trịnh Hài ngẩng đầu lên nhìn một cái đèn treo tường hành lang, lại nghiêng đầu nhìn lá cây cọ, dường như đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào. Anh than nhẹ một tiếng, lựa chọn cách thức trực tiếp nhất: “Anh ta không hợp với em.”
“Anh luôn có thành kiến với anh ấy. Anh ấy là người tốt.”
“Người tốt chưa chắc đã là người đàn ông tốt. Hòa Hòa, anh không hy vọng nhìn thấy em bị tổn thương lần nữa.”
“Em biết bản thân mình muốn gì.”
“Hòa Hòa, em đừng tùy hứng thế.”
Hòa Hòa bỗng nhiên muốn khóc. Cô cố gắng trốn tránh như vậy, anh lại vẫn không chịu thả chiếc dây trên người cô ra.
“Anh trai, sao anh luôn nghĩ em ngốc như thế, kém cỏi như vậy sao? Em có khả năng phán đoán, cũng có đủ sức chịu đựng. Khôn