
uy Long nghe lòng mình xao động nhiều khi biết nỗi lòng của vợ mình. Anh choàng sang vai cô, mới biết sương đêm thấm ướt áo của Thắm. Thật dịu anh bảo:
-
- Tất cả đã qua đừng nhắc nữa em ạ !
Thắm thở dài, trầm giọng:
-
- Em đưa má lên đây điều trị, có hai điều nên làm:
- Thứ nhất trình độ điều trị cao hơn, có kết quả tốt hơn. Có thể rút ngắn thời gian khốn khổ của má. Điều còn lại là:
- anh và Khả Khả có cơ hội tiếp xúc hằng ngày. Nếu lòng anh thật sự yêu, thì chuyện gắn bó phải có thôi. Chừng ấy, em không còn con đường nào để chọn. Thà anh phụ tình em, chứ em không can đảm xa anh. Nuốt giọng, hít hơi thật sâu để lấy lại cho mình sự bình tĩnh, Thắm lặng lẽ tiếp:
-
- Khi nhìn anh hướng về Khả Khả với ánh mắt thiết tha van lơn, thành khẩn. Lòng em quặn đau, em muốn quay về với má mình, sống tháng ngày thanh thản cũ. Khả Khả tuy không được nằm bên anh, nhưng trái tim hai người luôn luôn gần nhau. Như vậy, Khả Khả tuy buồn nhưng hạnh phúc hơn là người vợ bị chồng lãng quên. Có lẽ, em còn nhiều điều không vừa ý anh nên lòng chưa quên được dĩ vãng. Em tuy buồn cho số phận mình, nhưng trách anh thì không.
- Tại sao vậy? Em có quyền mà. Cười buồn Thắm trầm buồn đáp:
-
- Tình cảm là tự nguyện, điều này là đã một lần em sai lầm khi chấp nhận làm vợ của anh rồi. Giờ em không thể van xin anh quay về với vợ con mình, khi lòng anh luôn ước ao gắn bó với Khả Khả. Vì em sợ nhất làgiây phút gối chăn lạnh lùng của chồng. Thà nằm một mình chứ không cần sự miễn cưỡng ấy ở anh. Cho nên, em chờ đợi:
- Nếu anh và Khả Khả có quyết định chung đôi, em sẽ lặng lẽ ra khỏi đời anh không hề trách cứ.
- Giờ em còn ý nghĩ đó không?
- Sao lại không? Em thấy má thích Khả Khả, điều này bà tỏ cho biết qua những lời trao đổi với nhau. Anh thì chưa hề rời bỏ cuộc săn đuổi của mình.Nên đêm nay em có đôi lời trước khi rời khỏi chốn này. Duy Long đến bây giờ anh mới hiểu nỗi đau khổ âm thầm của vợ mình. Trong vấn đề này anh có một phần lỗi lầm, tạo nên sự phẩn nộ của Thắm. Anh nắm tay vợ mình nhỏ nhẹ phân bày:
- Đã là vợ chồng rồi, em nghĩ gì cũng nên cho anh biết chứ. Mình quen nhau trong thời gian quá ngắn làm sao anh hiểu hết về em, để chúng ta thông cảm, thương yêu nhau.
- Em biết anh thích tính vui đùa, trẻ trung của Khả Khả, anh cho rằng em quá nghiêm túc, sống lặng lẽ, không tạo niềm vui cho mình. Nhưng anh có biết đâu ngoài giờ lên lớp em cũng là một cô gái tầm thường, thích đùa, yêu sự lếu láo, giỡn cợt của bạn bè. Với ấn tượng và khoảng cách anh tự vẽ cho em, riêng với em, tự ái bị tổn thương em đâu có đè nén được mà tạo khuôn mặt tươi vui với anh chứ? Duy Long thở dài, Thắm buồn bã tiếp:
- Còn với má, bà thích em lo toan mọi chuyện, không muốn em sang phòng anh trò chuyện vợ chồng thương mến. Bà đem chuyện vợ anh Thế, mẹ Lam Hằng như muốn nói với em:
- Bà cưới dâu là để phụng dưỡng mình tuổi về chiều. Mẹ Lam Hằng luôn muốn chồng chiều chuộng, chị thích mặc quần áo đẹp nhưng bản thân thì chưa hề làm ra tiền. Điều này làm cho bà rất đau lòng khi nhìn con trai mình vất vả lo toan mọi thứ. Bà không muốn Duy Long phải lâm vào trường hợp của anh mình. Duy Long cũng không hiểu sao mẹ mình lại có quan niệm hẹp hòi như vậy. Cho nên, khi anh về mọi người lại vui vẻ gặp gỡ vài giờ rồi quay trở về nhà. Không một anh chị nào chịu ở với mẹ dù một đêm. Có lẽ Duy Long đi xa nên không hiểu mẹ nhiều. Thắm chịu đựng những ngày qua so ra không ít. Thì ra những lúc Duy Long muốn Thắm cận kề mình, cô đều có cớ để ra ngoài. Thắm luôn tránh né sự âu yếm của Long trên bàn ăn, hay trong phòng mẹ là có chủ ý. Đến lúc này anh đã biết sự lạnh nhạt của Thắm trước mặt mẹ mình là tại vì sao?
- Giờ anh hiểu tại sao có những khoảng cách giữa chúng tạ Tuy anh có nghĩ về Khả Khả trước khi chấp nhận cuộc hôn nhân với em. Nhưng tất cả đã lùi về quá khứ và anh xét lại mình cũng không xứng đáng và không có quyền kéo Khả Khả vào đời mình nữa. Thắm thở dài, không hề có phản ứng gì, Long tiếp:
-
- Là vợ chồng, kết hợp trong thời gian quá ngắn, anh không có cơ hội để hiểu em, thương em như những người chồng khác. Bây giờ hiểu em rồi, anh không để má đẩy em mỗi lúc mỗi xa anh đâu. Với Khả Khả hay với những mối tình đã qua trong đời anh, thời gian sẽ dần phai, để hạnh phúc của chúng ta trọn vẹn. Em nghĩ sao? Cắn môi thật lâu Thắm đáp nhỏ:
-
- Em là vợ của anh, sống chết gì cũng là người của anh. Thật mà nói là em không hề nghĩ về tiền bạc, địa vị. Vì từ ngày mình thật sự gắn bó, em chưa hề xài tiền của anh và hỏi anh về cuộc sống cũng như việc làm bên ấy thế nào. Em thương chính anh mà thôi, dù trái tim trống rỗng đó là quà cưới anh dành cho vợ của mình.
- Ai chẳng có những tình cảm đi qua đời mình. Chỉ cần anh biết giới hạn thế nào để hạnh phúc chúng ta không lung lay thôi. Nếu như em không tâm sự, anh cũng chẳng biết gì về em, về mẹ của anh.
- Chuyện về mẹ, anh nên khéo léo khi tra gạn anh Thế. Nếu không mẹ nghe được sẽ sinh ra nhiều rắc rối khó tránh.
- Anh hiểu mình phải làm sao để thôi liên lụy đến em và cả anh Thế.
-