XtGem Forum catalog
Một Thời Vụng Dại

Một Thời Vụng Dại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322910

Bình chọn: 9.5.00/10/291 lượt.

người ta dìm mình trong đêm vắng:

- Tâm tư trải rộng chỉ mình nghe. Lời than thở một mình gậm nhấm. Thời gian lặng lẽ đi quạ Đêm sẽ tàn, nỗi đau sẽ vơi và ánh bình minh bắt đầu ló dạng ; như sức sống trợ lực cho mình tiếp tục từng ngày, từng ngày dần quạ Đời tôi thích thế, nỗi buồn từ đó dần phai.-Hít một hơi thở nhẹ vào lòng. Khả Khả tiếp thấp giọng:

- Tôi không thích người khác phái xen vào phần đời sâu kín ấy. Bởi nó là bí mật của riêng tôi. Bao giờ tôi tìm được một người nào đó thích hợp và đúng lúc tôi cần sự cảm thông, chia xẻ. Tự động tôi đem trái tim mình dâng hiến, phơi bày cho người ấy hiểu. Và tôi sẽ nhờ cách vai, vòng tay ấy để tựa nương suốt khoảng đời còn lại, ông hiểu không? Giọng Khả Khả thật buồn, nét ưu tư in trên gương mặt hài hòa ấy, cho Quốc một cái gì đó khó tả. Anh biết chưa phải lúc để thu ngắn khoảng cách theo dự định của mình. Quốc nhỏ nhẹ bảo:

- Ai cũng có khoảng đời đau khổ, có những lúc mình cảm thấy không còn hơi thở để tiếp tục kéo lê cuộc sống đang nằm trong khúc quanh nghiệt ngã ấy. Nhưng rồi suy tư về mình, nỗi buồn cho thân phận, đêm qua đêm.... Tất cả dần phai.... nhường cho con đường vừa đủ để mình qua, dù lòng còn vướng chút muộn phiền. Khả đã qua hơn nửa đoạn đường chông gai rồi. Hãy cố lên, tôi tin rằng:

- Khả Khả đủ nghị lực để chiến thắng với định mệnh. Khả Khả chậm bước, chân nhẹ nhàng lướt trên sỏi đá vào nhà. Quốc lặng lẽ đi cạnh cộ Khi Khả ngồi vào băng đá, Quốc đưa tay tựa vào thành ghế, nghiêng mặt nhìn cộ Anh thì thầm tâm sự:

- Ngày đó, Mai Đình và tôi yêu nhau. Cuộc hôn nhân tự nguyện ấy đã cho tôi tháng ngày hạnh phúc. Tôi muốn la hét cho cả công ty do ba tôi để lại biêt rằng chúng tôi yêu nhau, hạnh phúc hơn tất cả cặp vợ chồng nào trên thế gian này.... !-Thở nhẹ Quốc trầm giọng tiếp:

- Thời gian nồng ấm ấy tưởng chừng không bao giờ dừng lại. Tạo hóa đẩy mình tiến về phía trước, đâu có ai cho phép kéo thời gian dừng lại, dù vui sướng hay đau buồn cũng vậy. Cho nên.... lúc Thi Đình ra đời, mọi thứ đều thay đổi.

- Ông hay Mai Đình?

- Công ty của tôi luôn tìm thị trường ở các nước Đông Nam Á, cho nên sự giao tế qua lại, buộc tôi phải xa nhà liên tục. Đi rồi về một vài ngày rồi phải ra đi, để Mai Đình ở nhà một bóng với vú. Tháng ngày dần qua bao nhiêu là khoảng cách giữa tôi và Mai Đình chừng ấy. Đến một ngày tôi bất ngờ về đến nha Mai Đình theo bạn đi Vũng tàu đã hai hôm không về. Tôi nhớ vợ, thương con và lo lắng. Tôi đến Vũng Tàu tìm Mai Đình theo các nhà quen cũ. Cuối cùng tôi thuê phòng ở khách sạn Thiên Thần, lại gặp vợ mình với gã đàn ông rất quen với mình! Điều đó thật đau khổ, ngỡ ngàng và tức giận dân cao trong tôi. Khả Khả chuyển người quay lại hỏi:

- Rồi họ nói gì với ông?

- Nếu trên gương mặt ấy của hai người có chút gì sợ hãi, có lẽ giá trị của tôi cũng còn chút ít trong lòng họ. Nhưng thái độ thản nhiên của Mai Đình và nụ cười tươi tắn, lịch sự trong giao tế của gã ấy, khiến tôi muốn quỵ đi vì thất vọng, chán nản lẫn oán hận, sự ngu ngốc tiềm ẩn trong mình tự lúc nào !

- Rồi ông làm gì? Thái độ ra sao? Chẳng lẽ ông lại mỉm cười với họ sao? Vẻ Khả Khả nôn nóng, khiến cho Quốc muốn kể tiếp, anh muốn trút ẩn lòng mình cho vơi đi phần nào sự tích tụ từ những năm đi qua.

- Họ tự nhiên giới thiệu về mình như tôi là người bạn từ xa trở về, tình cờ gặp nhau vậy. Nhiều lúc ôn lại, tôi cũng không thể tin rằng, hai người họ có thể tạo cho mình sự tự nhiên điêu luyện ấy trước mặt một người chồng, người bạn như vậy?

- Lúc đó đúng ra, ông phải cố bình tĩnh, để đối phương không thấy sự bất ổn trong lòng. Có như thế ta mới dồn họ vào thế bí được. Kiến Quốc thở dài, ngước mắt nhìn lên không gian đen thẳm ấy như ôn lại tháng ngày đau khổ. Anh đáp, giọng thật thấp:

- Một người chồng yêu vợ bằng trái tim trọn vẹn, đùng một cái Mai Đình rời xa tôi ngã vào vòng tay của người khác. Làm sao tôi có thể cười khi lòng tan nát. Con người của tôi rất thật, không thể là nghệ sĩ đa dạng, biến hóa theo từng nhân vật được. Cho nên, sự bối rối, đau khổ của tôi, tạo sự ngạo nghễ trên môi thằng phản bạn ấy. Càng nhớ lại tôi càng thấy mình khờ khạo đáng ghét hơn.

- Nếu tôi ở trong hoàn cảnh đó, chưa hẳn khác hơn ông. Nhưng chủ yếu là vợ Ông kìa. Bà ấy ra sao?

- Giới thiệu với tôi:

- Đây là người yêu của Mai Đình ngày đó, họ tình cờ gặp lại. Tưởng tình không còn, nào ngờ sự thương yêu vẫn còn bừng dậy. Đình không thể tiếp tục làm vợ anh, sống bên anh mà tâm hồn gởi trọn cho cố nhân được. Nên Đình chia tay với anh ngay phút này.

- "Còn Thi Đình thì sao? " --

- Tôi ngớ ngẩn hỏi, theo nỗi lo, theo phản ứng tự nhiên của mình. Tưởng nhắc đến con Mai Đình xúc động. Không ngờ cô ta thản nhiên lắc đầu:

- Tính em không thích trẻ con, vú và anh thích nên cưng chiều, em không mang theo đâu. Vừa vướng bận, vừa làm vú và anh buồn vì nhớ đến con bé. Kiến Quốc cắn môi, điếu thuốc trên tay anh cháy đỏ, theo từng hơi thở hít dài từ nỗi muộn phiền ấy.

- Hắn có nói gì không?

- Không, hắn mỉm cười nhìn anh bảo:

- "Mai Đình không hề yêu anh, lúc tôi đi xa