
n như vậy chắc tim rụng mất thôi.
Thiên Vũ nheo mắt :
- Thế em có bị rụng không ?
- Theo anh thì có không ?
- Anh làm sao biết được.
- Anh "trên cả tuyệt vời" như thế , ai mà thờ ơ cho nổi . – Qúy Phi nói một cách hờ hững.
Mắt Thiên Vũ nhìn cô mắt sáng lấp lánh :
- Em nói chuyện nghe hay lắm.
- Dĩ nhiên.
- Tự tin ghê chưa ?
Anh ta nói một cách âu yếm , kèm theo một cái nhìn tình tứ mơn trớn . Qúy Phi thản nhiên nhìn lại anh ta . Một người trầm tính như Trúc Hiền mà bị đổ vì những biểu hiện hời hợt này thì thật không hiểu được . Thật là dại dột . Đáng tiếc.
Lúc đó , Hạ Lan về đến . Thấy cô dưới cầu thang , Qúy Phi bèn đứng lên :
- Bạn tôi về rồi đó.
Thiên Vũ nhìn xuống Hạ Lan , rồi nhận xét :
- Em đẹp thế này , sao có bạn đơn giản vậy . Cô ta không xứng với em.
"Vô duyên hết sức . Và thiếu tế nhị . Không hiểu sao bạn tôi có thể thích được anh" . Qúy Phi nhìn anh ta một cách ác cảm :
- Tôi có bạn rồi , chào anh nhé.
- Chừng nào gặp lại.
Qúy Phi cười cười :
- Cũng không biết nữa . Thời gian ngắn ngủi lắm.
- Nói cụ thể đi bé.
- Ừ , thì "Đến hạn lại lên".
Thiên Vũ chắc lưỡi :
- Lại đùa nữa . Anh chưa biết tên cô bé.
- Anh thích gì cứ gọi nấy , tính tôi dễ chịu lắm.
- Khổ quá . Nói thật đi mà , không ấy cho anh số phone đi nhé.
- Tôi quên rồi . Cứ hỏi 108 thì biết.
Thiên Vũ có vẻ nóng ruột thật sự :
- Thì thôi vậy . Chỉ cần em nói tên thôi , anh sẽ truy ra.
Thấy Hạ Lan đứng giữa cầu thang như chờ , Qúy Phi bèn chấm dứt trò đùa của mình , giọng cô nghiêm trang :
- Bạn tôi chờ tôi đấy , goodbye nghe anh.
- Nói thêm câu hẹn gặp lại đi.
Qúy Phi không trả lời , cô bỏ mặc anh ta đứng đó , và đi xuống với Hạ Lan.
- En chờ chị lâu quá , chị đi đâu vậy ?
- Đi chợ . Đến sao không nói trước để chị Ở nhà chờ . Lên nhà đi em.
Cả hai đi trở lên . Thiên Vũ không còn ở đó nữa . Hạ Lan ngạc nhiên :
- Người lúc nãy không phải đi với em sao ?
- Không phải . Em chỉ mới gặp anh ta thôi . Anh ta là ca sĩ Thiên Vũ đấy . Bồ của Trúc Hiền.
Hạ Lan tròn xoe mắt :
- Em nói cái gì ?
- Vào nhà đi rồi em nói.
Hạ Lan loay hoay mở cửa . Thấy chiếc valy , cô quay lại định hỏi thì Qúy Phi đã lên tiếng trước , giọng rất nhỏ :
- Em có thể ở đây với chị không ? Em cũng chưa biết sẽ ở bao lâu nữa.
- Được chứ . Chị Ở một mình , có em càng vui chứ sao . Nhưng … nhà em có chuyện gì vậy ?
Qúy Phi không nói gì , nãy giờ gặp anh ca sĩ tào lao nên cô quên . Bây giờ nhớ lại chuyện của mình , lại buồn muốn khóc.
Cô kể hết chuyện ở nhà . Hạ Lan không có ý kiến gì ngoài vẻ trầm ngâm , rồi nói như tiên đoán :
- Vậy là nhà em có chuyện nữa rồi . Lần này , chắc mẹ em không nhịn nữa đâu . Em đã biết hết rồi , chắc bác ấy không cần giữ gìn nữa.
- Em sợ mẹ ly dị với ba lắm . Lúc ấy em thật sự tan nát . Càng nghĩ , em càng sợ kinh khủng . Theo chị thì mẹ có đuổi em đi luôn không ?
- Bác đang giận em , chị nghĩ là giận ghê gớm lắm . Em không thể về được đâu , cứ ở đây với chị.
Qúy Phi không trả lời , cô buồn bã nằm xuống gường , lại bắt đầu tủi thân và khóc . Cô có tật khóc dai như đỉa . Hạ Lan an ủi mấy cũng không nín được . Cuối cùng cô nàng để mặc Qúy Phi tự do khóc và quay qua lo chuẩn bị cơm.
Hạ Lan đang soan giỏ thì có chuông điện thoại . Cô bước qua nhấc máy :
- Alô.
Bên kia đầu dây là giọng lo ngại của bà Chi :
- Hạ Lan đó phải không ? Dì Chi đây con.
- À , có chuyện gì không dì ?
- Dì định nhờ con một chuyện , trong công ty con thân với Qúy Phi lắm phải không ? Dì định nhờ con tới nhà nó giùm dì.
Hạ Lan nói ngay :
- Con biết chuyện lúc sáng rồi , nó đang nằm ở nhà con nè . Bác ấy đuổi đi đấy.
Giọng bà Chi bàng hoàng :
- Sao , bà ấy đuổi con bé à ? Vậy nó sao rồi con ?
- Nó không sao hết . Nhưng đang nằm khóc , để con gọi nó ra nói chuyện với dì nghen.
- Thôi khỏi . Để dì qua gặp nó.
- Vậy thôi hả dì ?
Hạ Lan gác máy . Cô định nói với Qúy Phi , nhưng lại thôi . Và cô lại hối hả nấu cơm để đãi khách.
Một lát có tiếng gõ cửa , Hạ Lan chạy ra mở . Cô thấy dì Chi chờ với vẻ mặt lo lắng . Phía sau bà là Trần Nghiêm . Cô kêu lên ngạc nhiên :
- Ủa ! Cậu cũng chịu qua đây nữa sao ?
- Nhà chị có gì ghê gớm mà tôi không thể qua được ?
- Không , ý tôi khác kìa.
Bà Chi hỏi một cách sốt ruột :
- Nó đâu rồi con ?
- Dạ , để con gọi nó ra . Dì vô nhà đi.
Rồi cô vào phòng ngủ gọi Qúy Phi . Bà Chi và Trần Nghiêm ngồi xuống salon . Anh có vẻ trầm tĩnh so với cử chỉ lo lắng của mẹ . Chính anh cũng đang bàng hoàng vì tiết lộ của bà . Anh không ngờ giữa bà và Qúy Phi có những cuộc gặp như vậy . Và bà thuyết phục lắm , anh mới không bộc lộ sự nóng nảy của mình.
Qúy Phi từ trong phòng đi ra . mặt mủi đỏ hoe , thiểu não . Cô không buồn nhìn qua Trần Nghiêm , chỉ gật đầu chào bà Chi . Rồi đến ngồi xuống cạnh Hạ Lan.
Không khí tự nhiên lắng lại , không ai biết nói thế nào , ngoài tiếng hít khe khẽ của Qúy Phi.
Bà Chi có vẻ rất e ngại , hối hận . Nhất là khi thấy Qúy Phi cứ khóc , bà định hỏi chuyện gì đã xảy ra ở nhà cô thì Trần Nghiêm đã lên