Một Thời Ta Đuổi Bóng

Một Thời Ta Đuổi Bóng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322101

Bình chọn: 8.00/10/210 lượt.

goài của cô ấy mà đánh giá.

- Tôi hiểu . Hôm nay tôi sẽ đưa cô ấy lên phòng KCS.

- Phải giải quyết vậy thôi . Thật ra , tôi cũng thấy ngại với giáo sư Huỳnh . Có lẽ ông ấy hiểu động lực của chúng ta . Nhưng bà vợ thì không chấp nhận . Phụ nữ mà.

- Vâng , tôi hiểu.

- Cứ giải quyết vậy nhé.

- Vâng.

Trần Nghiêm gác máy . Lặng lẽ đứng yên bên bàn suy nghĩ . Vẻ mặt anh có cái gì đó không hài lòng . Nhưng sự khe khắt đó chỉ thoáng qua . Anh bước ra ngoài , gọi Hạ Lan vào.

- Cô xuống gọi cô Phi lên đây.

- Dạ.

Hạ Lan khẽ liếc nhìn khuôn mặt phó giám đốc . Vẻ nghiêm nghiêm với một chút khó chịu đó làm cô ngại cho Qúy Phi . Bình thường anh rất hòa nhã , dễ mến . Nhưng không hiểu sao , với cô kỹ sư mới này , anh có vẻ không vừa ý . Nó không lộ ra , nhưng cô vẫn mang máng thấy như vậy.

Không phải chỉ một lần mà vài lần khác cô cũng đã mơ hồ thấy điều đó . Vì mỗi khi nghe mọi người bàn tán về Qúy Phi , anh đều có sự im lặng như không thích.

Hạ Lan xuống phòng sơ chế . Một lát sau , cô và Qúy Phi trở lên phòng của phó giám đốc . Trần Nghiêm cho Hạ Lan ra ngoài , rồi khoát tay về phía salon :

- Cô ngồi đi.

Qúy Phi định qua salon , nhưng thấy phó giám đốc ngồi sau bàn làm việc , cô đổi ý ngồi xuống trước mặt anh . Tay đặt hờ trên bàn , cô im lặng nhìn anh như chờ.

Trần Nghiêm nhìn lướt xuống bàn tay cô , anh đã nghe chuyện cô mạnh dạn bỏ găng tay và lột tôm giỏi không thua một công nhân thạo việc . Cô có thể không cần phải giỏi như thế . Và anh không hiểu động cơ nào khiến cô thay đổi như vậy . Dĩ nhiên anh cũng có nghe các cô công nhân cười cô về tính tiểu thư . Nhưng anh không tin Qúy Phi sợ bị cười mà phấn đấu.

Thấy Trần Nghiêm không nói gì , Qúy Phi sốt ruột lên tiếng :

- Anh gọi em có việc gì không ?

- Cô không thích làm ở khâu đó phải không ?

Qúy Phi nói lưỡng lự :

- Em … làm khâu nào cũng được.

Trần Nghiêm cười khẽ :

- Vậy nếu cho làm hẳn ở khâu đó , cô đồng ý không ?

Qúy Phi nói thẳng thắn :

- Em chưa biết , nhưng có lẽ không.

- Cô có thể nghĩ ngay từ đầu , nếu cô không thích.

Nghe câu đó , mặt Qúy Phi lập tức bí xị và cô lại nói thẳng :

- Em không hiểu sao anh có vẻ muốn em nghỉ . Em làm đâu có dở , không tin anh hỏi mấy công nhân đi.

- Tôi không bàn đến chuyện cô làm giỏi hay dở.

- Thế thì tại sao anh muốn em nghỉ ? - Qúy Phi kêu lên.

Trần Nghiêm hỏi lại :

- Căn cứ vào đâu cô có kết luận như vậy ?

- Tại vì …

Qúy Phi im bặt , không trả lời được . Quả thật , Trần Nghiêm không nói câu nào cụ thể . Nhưng cô vẫn có cảm giác đó rất rõ . Nó khiến cô thấy hoang mang.

Trần Nghiêm nhìn thoáng cô một lần nữa , rồi nhắc lại :

- Tại sao cô nghĩ như vậy ?

Qúy Phi liếm môi , mặt dàu dàu :

- Em có cảm giác anh không thích em . Có đúng vậy không ?

- Tại sao tôi không thích cô ?

Trần Nghiêm hỏi với một nụ cười nhẹ nhàng . Nhưng khi nhìn vào mắt anh , Qúy Phi vẫn có cảm giác đó là tia nhìn thiếu thiện cảm . Như có một mối ác cảm sâu xa nào đó , mà cô không hiểu được . Nó làm cô thấy hoang mang.

Nhưng nói cụ thể thì không được . Vì ở anh có một vẻ gì đó tưởng như dễ gần , như rất thân ái . Không hiểu tại sao đối với cô , anh lại như vậy.

Cô đã thấy cách anh cư xử với mọi người trong công ty . Vâng , anh thân ái với tất cả mọi người , trừ cô.

Không phải chỉ đến giờ , mà nửa tháng , từ lúc vào làm , cô đã có cảm giác như vậy.

Ý nghĩ đó làm Qúy Phi thấy buồn . Quên mất mình đang ngồi ở đâu , cô thở dài , rồi đứng lên định đi ra.

Nhưng cô vừa rời khỏi bàn thì Trần Nghiêm đã lên tiếng :

- Cô đi đâu vậy ? Bàn công chuyện chưa xong mà.

Qúy Phi đứng khựng lại . Bây giờ cô nhớ mình đang thắc mắc khi được gọi lên . Và cô ngồi trở xuống.

- Anh gọi em có việc gì không ?

- Cô hay bỏ đi khi câu chuyện không theo ý mình lắm à ?

Qúy Phi làm thinh một lát , rồi nói miễn cưỡng :

- Không phải như thế . Chỉ vì em quên.

Trần Nghiêm có vẻ không tin . Nhưng không bình phẩm gì thêm , anh chuyển đề tài :

- Tay cô bị hư vì công việc lột tôm phải không ?

- Cũng có đau chút ít , nhưng không vì vậy mà em nghỉ làm đâu . Anh có biết tại sao em nhất quyết ở lại không ?

- Tôi không muốn tìm hiểu động cơ riêng của người khác . Điều mà tôi cần phải thấy là thành quả công việc , và tôi đánh giá cao sức chịu đựng của cô.

- Nếu vậy , tại sao anh muốn em nghỉ ?

- Tôi chưa hề nói như vậy.

- Nhưng em có cảm giác anh muốn thế . Em đã lờ mờ đoán anh muốn đày ải em , để em chịu thua , để tự rút khỏi công ty.

Trần Nghiêm im lặng . Anh có vẻ nghe chăm chú . Nhưng anh nghĩ gì và đánh giá thế nào , điều đó chỉ một mình anh biết.

Khi Qúy Phi nói xong , vẻ mặt anh vẫn rất thản nhiên :

- Hôm nay tôi gọi cô lên để chuyển công tác . Cô sẽ về tổ KCS , đứng khâu thu mua . Đây là khâu quan trọng , và cô cũng chưa có nhiều kinh nghiệm , trong thời gian đầu , anh Sang sẽ hướng dẫn cô.

Thấy Qúy Phi có vẻ còn ngỡ ngàng , anh hỏi thêm :

- Cô còn thắc mắc gì không ?

- …

- Nếu không , thì cô có thể trở về làm việc , ngày mai đến gặp anh Sang nhận việc mới.

Qúy Phi liếm


Polaroid