
g bông lắm . Điển hình là anh ta đã mò sang bên đây để biết mặt người mới . Tò mò !
Anh ta làm cô quê muốn chết được . Chẳng lẽ gom mấy con tôm “thương binh” này đem giấu ? Chứ hết người này đến người kia nhìn , chịu sao thấu ? Bộ tượng sao mà không biết quê ?
Lỡ mà phó giám đốc xuống kiểm tra... Nghĩ tới đó , Qúy Phi đâm ra lo lắng . Ai cười cô cũng mặc , chứ phó giám đốc mà thấy cô dở thì thà nghỉ nhà đỡ quê.
Nghĩ vậy , Qúy Phi nói nhỏ với Trí tre :
- Đem mấy con này dẹp chỗ khác được không anh ?
“Dẹp thì được rồi , nhưng dẹp rồi em sản xuất thêm nữa thì giấu làm chi ?” Trí tre nghĩ thầm . Nhưng không nỡ làm phật lòng người đẹp , anh liền bảo cô công nhân đứng gần đó mang đi . Qúy Phi thầm thở phào :
- Cám ơn anh Trí nha.
- Đâu có gì.
Trí cận nảy ra một sáng kiến hết sức ga lăng.
- Hay là Qúy Phi lột phần đầu , phần đuôi để anh làm cho . Làm quen tay rồi hẳn xử lý hết con.
Trí tre nhướng mắt :
- Bộ bên kia hết việc rồi hả ông ? Nhiệt tình vừa vừa thôi nha.
- Miễn tao sắp xếp sao xong thôi , thằng này !
Qúy Phi thấy ý kiến đó rất hay . Thế là cô nói khuyến khích :
- Anh Trí có sáng kiến hay ghê.
Trí tre nói kháy :
- Thằng này có tiếng là ga lăng đó Phi . Mấy trường hợp này nó nảy ra nhiều sáng kiến hay lắm.
Qúy Phi thừa biết anh ta muốn nói Trí cận tán gái , nhưng cô lờ đi như không hiểu :
- Vậy hả anh ?
Trí cận cũng phớt lờ anh ta . Anh đứng bên cạnh Qúy Phi làm phụ , bắt chuyện :
- Nghe nói ba của Phi là giáo sư Huỳnh phải không ? Năm thứ ba anh có học thầy nhưng chắc thầy không nhớ anh đâu.
Qúy Phi ngạc nhiên :
- Vậy là anh có học ba em ?
- Anh có đến nhà thầy mấy lần , có lần gặp Phi nữa . Nhưng Phi không để ý anh . Lúc đó em còn nhỏ , chắc mới học cấp III.
“Vậy là anh ta biết mình trước , và qua đây giúp mình vì mình là con của ba , chứ không phải anh ta tào lao , cũng không tán tỉnh” . Nghĩ vậy Qúy Phi thấy có cảm tình với Trí cận hơn . Và đương nhiên , cô cũng thấy thân với anh . Vì anh là học trò của ba cô.
Hôm qua cô nghĩ làm việc ở đây sẽ chán , vì chẳng có ai làm bạn . Nhưng hôm nay đồng thời có một lúc hai người giúp đỡ mình , cô thấy cũng vui.
Trí cận ở chơi một lúc rồi trở về chỗ của anh . Qúy Phi làm cũng đã đỡ hơn . Mấy con tôm được liền đầu liền đuôi đàng hoàng . Có điều thao tác của cô thì không tiến hơn mấy . Chậm tương đương với rùa bò . Nhưng Trí tre luôn miệng bảo với cô như vậy là khá rồi , tiến bộ vượt bực rồi . Cô biết anh nói quá , nhưng cũng thấy đỡ quê.
Đến hồi nghỉ trưa , Qúy Phi bỏ đồ bảo hộ ra định về , nhưng Trí tre đã đến bên cô :
- Phi định về hả ?
- Dạ.
- Anh định rủ cô ở lại nghỉ , buổi trưa ở đây có chỗ nghỉ đấy , đa số đều ăn trưa ở đây luôn.
- Bộ Ở đây có nhà ăn hả anh ?
- Có chứ.
Qúy Phi thấy tò mò muốn ở lại , nhưng sợ mẹ không cho . Thấy cô ngần ngừ , Trí tre khuyến khích :
- Cô mới vô cũng nên tiếp xúc nhiều cho biết . Ở đây có nhiều thứ lắm : cơm , phở , mì … muốn ăn gì tùy thích.
Thấy bụng biểu tình phải đi ăn trưa đã... Tự nhiên Qúy Phi nghĩ đến Trần Nghiêm . Biết đâu cô sẽ gặp anh ở căng tin . Nghĩ vậy , cô quyết định ngay :
- Anh chờ em chút nha . Em gọi về cho mẹ em.
Rồi cô loay hoay láy máy . Trí tre đứng một bên chờ . Khi cô đang nói chuyện thì thấy Trí cận đi qua . Đợi cô cất máy xong , anh lên tiếng rủ :
- Ở lại đây ăn trưa đi Phi , anh định rủ cô xuống nhà ăn đấy.
- Dạ , em cũng định đi đấy , anh Trí mới vừa rủ em xong.
Trí tre lên tiếng :
- Vậy thì đi chung luôn.
Qúy Phi theo hai người ra cửa . Đi một đoạn , Trí tre hỏi với một chút quan tâm:
- Mẹ cho em ở lại rồi à ?
- Dạ.
- Chắc mẹ em khó lắm hả ? Thấy em thuyết phục lâu quá.
Qúy Phi thở dài :
- Mẹ em kỹ lắm . Lúc nào cũng quản lý em như con nít . Lúc còn đi học , mỗi lần bạn rủ đi chơi là mẹ gọi điện hai , ba lần . Hỏi em đang ở đâu , chừng nào về . Đi chơi thì cũng không được quá chín giờ , coi vậy chứ em mất tự do lắm.
Trí cận phì cười :
- Thì mẹ cô có một đứa con gái , cô phải cưng chứ sao.
- Cưng kiểu đó , làm khổ em thì có . Em thích tự do như người khác , bị quản lý em khổ sở lắm.
- Còn thầy thì sao ? Thầy có khó không ?
- Không , ba em chiều em lắm . Thường thì muốn đi đâu chơi là em xin ba . Nhưng cũng như không , vì ba luôn phải chiều ý mẹ.
- Được cưng quá cũng khổ nhỉ ?
- Khổ thật đó . Em nghĩ con trai các anh chắc sướng lắm . Khỏi bị ai khống chế , muốn đi đâu thì đi tùy thích.
Trí tre gật gù :
- Nghe Phi nói , anh mới thấy mình sướng , vì anh luôn tự do . Muốn đi đâu thì đi tùy thích.
Ba người bước vào nhà ăn .Trí tre hào hứng bảo Qúy Phi lại bàn ngồi . Rồi anh đi về phía quầy đặt phần cho cô . Ngồi bên cạnh cô , Trí cận tiếp tục câu chuyện bỏ dở lúc sáng.
- Phi vào đây là do thầy giới thiệu hả ?
Qúy Phi lắc đầu :
- Không phải . Em tự xin thôi . Em không thích mấy chỗ quen của ba mẹ.
- Sao vậy ?
- Em nghĩ làm ở đó sẽ bị chú ý , vì em là con của ba mẹ , em thích đừng bị ai dòm ngó.
Trí cận lắc đầu :
- Em muốn vậy không được đâu.
- Sao vậy anh ?
Anh ta nhìn