
h thích cách nào hơn?”
Anh không ly hôn! Nhưng mà, mắt mở mắt nhắm… Thật sự có thể tìm về quá khứ ư? Tuyệt vọng lướt qua trái tim anh.
“Mình cũng chẳng sạch sẽ, đừng hy vọng xa vời vợ mình sẽ thủ thân như ngọc cho anh!” Cô khinh thường nói.
Anh giật mình buông tay. Mà cô, lập tức đứng lên.
“Anh ngoan ngoãn ở nhà, chờ tôi phạm sai lầm trở về nhé!” Khi cầm đến tay vịn ở cửa, cô lạnh lùng châm biếm.
Hạ Nghị quỳ gối tại chỗ, vẫn không nhúc nhích. Anh biết mình không thể quay đầu, vì vừa quay đầu lại, anh chắc chắn sẽ nổi điên. Đây là báo ứng do anh phản bội hôn nhân ư? Nhắm mắt lại, Hạ Nghị hy vọng thế giới điên cuồng này là ác mộng, anh có thể nhanh tỉnh lại? Trái tim xót xa, tuyệt vọng, làm cho anh không muốn đối mặt với sự thật.
Dư Vấn mở cửa rồi, thân thể mang nhiệt độ cao khó nhịn, ngả vào lòng hoàng tử bờ cát. Cô như đã dùng hết cả tia sức lực cuối cùng.
“Chúng ta đi ngay!”
Hoàng tử bờ cát nhận lệnh, vội vàng đỡ cô ra khỏi quán bar. Xe vừa mới lăn bánh, cô đã rơi vào mê man, bứt rứt khó khăn.
“Chị Tống, nếu không ngay tại nơi này đi!” Thấy cô mang dáng vẻ khó chịu, hoàng tử bờ cát chạy xe đến chỗ tối, lấy lòng nói.
Cô nâng hai mắt nóng chảy mê man, phát hiện nơi này rất quen.
Hoàng tử bờ cát để cô nằm ngang xuống ghế, cả người mình nằm sấp xuống, rất quen đã muốn cắn nuốt cổ cô. Một đêm ba lần, đây là trả thù của cô đối với Hạ Nghị, nhưng mà… Thân thể nóng cháy khó nhịn, nhưng trong người lại thấy buồn nôn, khi nụ hôn của hoàng tử bờ cát rời đến trước ngực cô, cô nghĩ nhịn được, nhưng lại phát hiện muốn ngủ cũng quá khó.
“Nhanh ra phía trước đi!” Cô đẩy hoàng tử bờ cát ra.
Đối phương sửng sốt một chút, nhưng vẫn lập tức tuân mệnh ngồi lại chỗ ghế điều khiển.
“Ngừng!” Nói ra lời này, cô lập tức nhìn thấy nhất tòa nhà quen thuộc.
Nhà người đó chỉ cách quán bar một con đường, dù đi bộ cũng chỉ 5 phút mà thôi. Khi hoàng tử bờ cát muốn nói lại thôi, cô nhanh chóng xuống xe, bước đi lảo đảo lên tầng. Thở hồng hộc chạy đến trước cửa, nhiệt độ cơ thể cô đã cao đến dọa người.
Cô điên cuồng ấn chuông cửa, hơn mười giây sau, tay cầm chén Mark, Triệu Sĩ Thành mở cửa ra.
“Sao muộn thế này?…” Đối với sự có mặt bất ngờ của cô, Triệu Sĩ Thành có chút kinh ngạc, càng kinh ngạc là, cô lập tức “ầm” một tiếng tốc độ rất nhanh đóng cửa phòng lại.
“Yêu em đi!”
“Cái gì…” Anh căn bản còn không biết cô nói cái gì, môi đã hôn lên môi anh đang muốn mở miệng.
Lửa cháy lan ra đồng cỏ, không cho anh cơ hội, cô đã đưa tay cởi áo ngủ trên người anh.
Chén Mark rơi suống sàn, nước trong chén đổ tràn ra. Lưỡi và lưỡi quấn quít cùng một chỗ, Triệu Sĩ Thành căn bản không kịp hỏi một câu, đã bị cô đẩy xuống sô pha “tử hình tại chỗ”. Triệu Sĩ Thành kinh ngạc lại bối rối muốn giãy dụa, nhưng mà bị cô ép trên sô pha, môi mềm mại của mang theo đòi hỏi tha thiết, hôn anh cuồng nhiệt lại tê dại.
Toàn thân cô rất nóng, hoàn toàn bùng nổ, trong cơ thể như có một chiếc tàu đang xoáy, sau khi chạm vào nhiệt độ lạnh của cơ thể anh, thỉnh thoảng Dư Vấn lại phát ra những tiếng thỏa mãn yêu kiều rất nhỏ. Làm cho Triệu Sĩ Thành cảm thấy mình bây giờ như một món ăn, cô ăn rất vội, rất vui sướng, lại rất…
Chưa đủ. Không đủ, không đủ, cô muốn càng nhiều hơn!
Vóc dáng khỏe mạnh bị Triệu Sĩ Thành giấu sau lớp vải, cơ ngực to lớn bị cô làm lộ ra không khí khiến người ta nhìn chẳng sót thứ gì, ánh vào mắt cô là thứ khêu gợi dụ hoặc nhất, khiến thân thể cô càng thêm mềm nhũn, nóng cháy mà gấp gáp, theo bản năng sờ loạn trên người anh, thông qua hơi lạnh cơ thể tìm kiếm an ủi giải thoát.
Cơ ngực Triệu Sĩ Thành chịu khổ, bị bấm rất đau, tệ hơn nữa là, bàn tay cô trượt loạn xuống, thậm chí đến… Triệu Sĩ Thành vội vàng né tránh, tránh khỏi môi cô, tay cô, trong dây dưa, phản ứng sinh lý của anh đã sớm bị khơi dậy. Nhưng anh mới tránh đi, liền lập tức bị cô bò lên lần nữa, lại kéo xuống, Triệu Sĩ Thành gần như đã nửa thân trần.
“Tống Dư Vấn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lại tránh cô lần nữa, Triệu Sĩ Thành có chút thẹn quá thành giận.
Nhưng mà, cô nhìn anh, trong mắt rưng lệ làm anh nghẹn ngào.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Anh lại hỏi, dùng sức giữ chặt hai tay cô, chen chân vào chặn cô lại, không cho cô lại hành động thiếu suy nghĩ nữa, lần này, anh hỏi dịu hơn nhiều, “Có phải uống say không?” Hai gò má cô rất hồng, dáng vẻ không ngừng xoay đến xoay đi trên sô phan, rất khó không để anh có liên tưởng như thế.
“Không phải… em, em bị người ta hạ thuốc…” Dư Vấn chật vật đến nước mắt cũng chảy ra, may mà sức anh rất lớn, hai tay bị khóa của cô chẳng thể nhúc nhích, khiến cô không thể làm gì được nữa.
Cô lúc này, không thể giữ tỉnh táo, chỉ bức thiết hi họng có một thân hình nam tính nhanh tiến vào cơ thể mình, dập tắt lửa dục vọng đang lan rộng trong cô. Ngọn lửa này làm cô cảm thấy rất khổ sở rất xấu hổ, khiến cô không thể chịu được bản thân làm việc khó coi, nhưng lại chẳng thể khống chế hành vi của mình.
Triệu Sĩ Thành hít vào một hơi. Cô bị người ta hạ thuốc kích thích? Chẳng trách!
“Vấn Vấn, đừng sợ, ở đây anh có thuốc, anh tiêm cho em,