Duck hunt
Một Phần Trái Tim

Một Phần Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325601

Bình chọn: 8.5.00/10/560 lượt.

hải đã giống bà không…

“Không, con không kiểm tra!” Hạ Nghị lại vẫn từ chối.

“Nếu là bệnh bày, con phải điều trị sớm mới có thể giữ được mạng sống!” Hạ Lan dương cao giọng.

Thái độ của Hạ Nghị vẫn cực cố chấp, “Con không kiểm tra!”

“Con…” Đối với thái độ không coi trọng tính mạng của anh, lửa giận của Hạ Lan lại bừng bừng.

Nhìn con, đột nhiên, một ý niệm nhào về phía Hạ Lan.

“Hạ Nghị, chẳng lẽ con nghĩ đây là báo ứng, cho nên đang tra tấn mình?”

Một câu, làm anh đông cứng.



Đến giữa trưa, Dư Vấn tỉnh lại trên giường Triệu Sĩ Thành. Nhiệt độ cơ thể vẫn cao, nhưng đã không còn khó chịu nữa, cô cố đứng lên, xốc chăn nhận ra mình chỉ được bọc trong chiếc khăn tắm. Rõ ràng không xảy ra quan hệ, rõ ràng không chung giường, nhưng cái loại cảm giác thân mặt này khó có thể nói bằng lời. Cô bình tĩnh đắp chăn lần nữa. Về trí nhớ đêm qua, toàn bộ cũng đã trở lại, bao gồm cả đoạn ngắn xấu hổ ấy.

Bộ quần áo thể thao được gấp gọn gàng bên giường, lúc đi khỏi đây, có vài bộ quần áo anh mua cho cô, cô cũng không mang đi, đây có nghĩa là cố ý phân chia rõ ràng, nhưng cô nào ngờ anh vẫn chưa vứt bỏ chúng. Đúng là người thành thật, trong phòng còn giữ đồ dùng của phụ nữ, về sau có bạn gái thế nào?

Thay bộ đồ đó, đi ra từ trong phòng, sau khi khôi phục trí nhớ rồi, tâm tình của cô bình tĩnh trở lại. Thật ra cô rất thích cuộc sống không trí nhớ kia.

Bất ngờ, anh vẫn còn ở nhà, đang ngồi trên sô pha đọc báo.

“Không đến phòng khám à?”

“Ừ, hôm nay để Dung Hoa khám.” Anh bây giờ đang bồi dưỡng Dung Hoa.

“Không phải lo cho em chứ?” Cô cố ý đùa để không khí thoải mái hơn.

Anh im lặng không trả lời, chỉ nhìn cô làm Dư Vấn cảm thấy lúng túng.

Bởi vì, cô sai rồi, đáp án dường như là chắc chắn.

“Có phải toàn thân vô lực không? Ăn cơm trưa đi, anh nấu cho em rồi.” Anh cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi vào bếp bày biện.

Anh lại hâm nóng đồ ăn mang đến, thật sự rất đơn giản, trứng rán + cơm + một bát canh rong biển mà thôi.

“Trong tủ lạnh không có đồ ăn, cũng không chân giò hun khói, nếu em ở lại buổi tối, chiều chúng ta cùng đi chợ.” Đặt cơm rang trước mặt cô, anh thản nhiên nói.

Bát cô vẫn là bát riêng, thìa cũng là thìa của cô, dấu vết cô ở lại, người không còn, nhưng đồ vẫn tại đó. Dường như, vẫn đang chờ một thứ. Chẳng hạn như, sự trở lại của cô.

“Không được, buổi tối em không ở lại.” Dư Vấn cúi đầu từ từ nuốt, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Vừa rồi, trong lúc vô ý cô nhìn thấy trong tủ lạnh trống trơn, khác hẳn trước kia nơi đó luôn đầy thức ăn.

Nghĩ lại cẩn thận, thật ra lúc cô vừa vào nhà, Triệu Sĩ Thành cũng không biết nấu ăn, xào rau có vẻ mới lạ, nhưng lại khó ăn, rồi dần dần, tay nghề anh dần được cải thiện. Không hiểu sao lòng cô lại rung động.

“Ăn xong rồi, làm khách, sẽ không rửa bát cho anh đâu!” Lúc đặt bát xuống, cô đã trang bị xong, lộ ra nụ cười rất khoảng cách.

Anh chỉ nhìn cô.

“Không ăn cơm chiều?” Cuối cùng, anh vẫn hỏi.

“Không được, nơi đây chẳng phải do Đỗ Hiểu Văn trang trí ư? Em ở đây rất mất tự nhiên.” Trang hoàng là hoàn toàn cho tân phòng, một vài chi tiết nhỏ chỉ phụ nữ mới có thể bố trí, trước kia cô mất trí nhớ mới không chú ý, đương nhiên, bây giờ cô chỉ thuận miệng tìm lý do để thoát thân. Đêm qua cô không nên tới trêu chọc anh.

Những lời này, làm cho Triệu Sĩ Thành đông cứng.

“Được, anh đưa em đi.” Anh không giữ cô nữa.

“Không cần đâu, tự em đi được rồi.” Cô gấp gáp nói.

Cô không nên trở lại nơi này một lần nữa, nó sẽ làm cho trái tim cô lưu luyến.

“Không, anh đưa em đi.” Thái độ của anh rất kiên trì.

Thuốc vẫn còn tác dụng trong cơ thể, hôm nay cô sẽ không thoải mái.

Thái độ quá mạnh mẽ cứng rắn của anh, làm cho cô hết cách. Về lúng túng tối hôm qua hai người họ cũng không hề nhắc đến.

Vừa mới đi ra khỏi thang máy, Dư Vấn bất ngờ nhìn thấy xe mình còn ở cửa. Triệu Sĩ Thành cũng nhận ra, nhưng bên trong xe là một chàng trai trẻ tuổi xa lạ khiến anh nghi ngờ.

“Chị Tống, chị có khỏe không?” Hoàng tử bờ cát nhìn thấy bà chủ đi ra, vội vàng cười nhiệt tình, thân thiết đón chào.

Đồng thời, hoàng tử bờ cát không ngừng đưa mắt lén đánh giá Triệu Sĩ Thành, thầm đánh giá đối phương uy hiếp bát cơm của cậu bao nhiêu. Dư Vấn cảm thấy da đầu run lên, không biết vì sao, xuất hiện lúc này hoàng tử bờ cát, làm cho cô hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào.

“Bạn em à?” Triệu Sĩ Thành nhíu mày hỏi cô.

Loại ánh mắt mang địch ý này rất đáng ngờ.

“Em…” Dư Vấn không biết nên giới thiệu thế nào.

“Tôi là bạn trai chị Tống.” Nhưng hoàng tử bờ cát lại giành trả lời trước.

Đáp án này, rõ ràng lúc trước họ diễn tập rất tốt, nhưng mà vì sao Dư Vấn có cảm giác khổ sở. Ánh mắt Triệu Sĩ Thành trầm xuống, nháy mắt sắc mặt đã trở nên rất khó xem.

“Anh nghĩ, có người đưa em về rồi, không cần anh làm chuyện thừa nữa!” Nói xong, anh xoay người bước đi.

“…” Dư Vấn muốn gọi anh lại, mở miệng lại chẳng biết nói gì.

Nói thật ra, chuyện cô sợ nhất chính là người thành thật tức giận. Người thành thật chỉ cần giận rồi sẽ giận lâu lắm.

Nhưng đi chưa được mấy bước, Triệu Sĩ Thành lại dừng bước, tạm